TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1740

được, sự tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. Đương nhiên, đây là tuyệt vọng khi
bị người khác nắm bắt được tâm tư tình cảm của bản thân dù đã cố che giấu
bằng mọi cách.

Hắn nở nụ cười, đôi môi mỏng cong lên nhiều hơn so với khi xưa, sự

nghiêm túc trong đáy mắt đã không thấy, ‘thủ nhi đại chi’ (sự vật/người này
thay thế sự vật/người khác) bằng yêu chiều, “Khê nhi, còn muốn trốn tránh
sao? Em đã sớm giữ anh trong lòng em, bằng không, em làm sao lại cam
tâm tình nguyện để anh giữ lấy?”

“Không được nói!”

“Anh muốn nói! Khê nhi, vận mệnh nếu đã sắp xếp cho hai chúng ta

gặp nhau một lần nữa. Như vậy, điều này nhất định là tình duyên! Anh
không muốn buông tay!”

“Đủ rồi!” Mạch Khê rốt cuộc nhịn không được, hét lớn lên một tiếng.

“Soạt”, cô ngồi dậy, dùng tấm chăn mỏng che khuất cảnh xuân cùng thân
thể, trên đó vẫn còn dấu vết Lôi Dận lưu lại. Cô hô hấp dồn dập, như thể
lúc nào cũng ngất đi được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt...

“Anh muốn thế nào? Rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha? Anh đã

sớm chiếm được thân thể này, vì sao còn muốn trộm lấy trái tim tôi? Lôi
Dận, anh rất đáng giận! Anh làm sao có thể…không một chút kiêng nể gì
vét sạch tâm tư người khác? Chẳng lẽ không thể cho tôi một lối thoát, một
con đường sống sao? Chẳng lẽ phải nhìn thấy tôi giống như con thiêu thân
lao đầu vào lửa mới vừa ý?”

“Khê nhi…”

“Lôi Dận! Anh không thể ích kỷ như vậy được! Mọi thứ, tâm tư, tình

cảm đều đã được bảo vệ cẩn thận…Tôi không muốn yêu anh, một chút
cũng không muốn…” Sau khi gào lớn lên, Mạch Khê giống như một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.