TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1797

vậy. Cô cũng không muốn chưa kịp nói ra yêu cầu đã bị hắn từ chối thẳng
luôn.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch, anh đâu có tức giận.” Lôi Dận không bao giờ

chịu được khi cô làm nũng. Mỗi khi như vậy, ngay cả hắn có tâm giết người
cũng phải mềm ra.

Hắn nghiêng người, để thân mình dựa vào đầu giường, cánh tay cẩn

thận vòng lại, ôm lấy thân thể Mạch Khê, mềm nhẹ dịu dàng nói, “Khê nhi,
ngoan ngoãn ở trong tòa thành không tốt sao? Nếu em buồn có thể đi dạo
phố, muốn mua cái gì thì mua cái đấy. Còn nữa, anh cũng có thể cùng em
đi Provence một thời gian. Không phải em nói em rất nhớ rượu trang sao?
Còn có Huân Y. Phí Dạ còn bảo, cô ấy mỗi ngày đều nhắc đến em.”

Mạch Khê dịch người một chút, nằm sấp, tựa đầu vào lồng ngực Lôi

Dận, ngón tay vẽ mấy vòng tròn trên ngực hắn, bĩu môi nói, “Em cũng nhớ
con bé nha, còn Provence sớm hay muộn gì cũng phải quay về một lần.
Nhưng mà, em còn muốn có sự nghiệp của riêng mình, vài năm thôi cũng
được rồi. Em thích ca hát... rất thích...”

Nhìn cô nhỏ bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương trong lòng, Lôi Dận

nhịn không được khẽ cười vài tiếng. Mạch Khê đang giận, ngẩng đầu lên,
hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cáu kỉnh mở miệng, “Lôi Dận, anh không
thể đáng giận như vậy được. Anh đang giễu cợt em hả?”

“Nào dám, tiểu tổ tông của anh.” Lôi Dận nhịn không được ôm sát cô

vào người, không kìm lòng nổi cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một
chút, hận không thể nuốt cô vào bụng. Mọi hành động đều như cưng chiều
một đứa trẻ bướng bỉnh đương giận dỗi vậy, “Chỉ là thấy em đáng thương
như vậy, khiến cho anh lại trở thành địa chủ. Khê nhi, anh biết là em thích
âm nhạc. Như vậy đi, em có thể làm phía sau sân khấu, ví dụ như chế tác
âm nhạc giống như Đàm Trử Quân cũng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.