đãng rên rỉ !"
Tim Mạch Khê đột nhiên như thắt lại, còn chưa kịp phản ứng, cả thân
mình đã như con bướm xinh đẹp mà ngã xoài xuống đất, bên cạnh là bạt
ngàn Bạc Sơn Ngọc Tuyết. Ngay sau đó, người đàn ông cúi người xuống.
Sức mạnh của hắn dường như muốn rút hết sinh khí trong cơ thể Mạch
Khê. Cô cố hít lấy một hơi, vừa muốn la lên tức giận nhưng liền bị hắn kìm
chặt lấy.
"Buông ra! Tôi không muốn ông chạm vào người tôi !"
Mạch Khê liếc vội vào đôi mắt thâm trầm kia, nhất thời thở gấp một
hơi, vội vàng dùng sức đẩy hắn ra.
Cô đã quên, người đàn ông này là người không dễ chọc vào, cũng suýt
nữa quên mất đêm đó hắn đã tra tấn cô thế nào. Giờ này khắc này, mọi hồi
ức đều ùa về, nhất là khi cô nhìn vào đôi mắt đáng sợ của hắn, như thể ánh
mắt đó muốn nuốt chửng lấy cô.
"Không thể chạm vào thì tôi cũng đã chạm rồi! Thân mình cô có vị gì
tôi đều đã nếm..." Lôi Dận cất lên giọng nói lạnh lẽo thường ngày, mặc cho
người con gái trong lòng giãy giụa, hắn dùng sức xé rách chiếc váy trên
người cô.
"Buông ra... " Thân mình Mạch Khê phát run, sự phản kháng của cô căn
bản không chọi lại nổi Lôi Dận. Rốt cục vạt váy cũng bị hắn hất ra sau, hai
bầu ngực tròn dưới ánh đèn hiện ra lại càng đầy đặn. ‘Cảnh xuân’ này hoàn
toàn thu vào tầm mắt hắn, không chút e dè, khiến Mạch Khê hô hấp dồn
dập. Nói đến cùng, cô vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi, toàn thân run rẩy, đôi
mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ hoảng hốt trước nay chưa từng có, ngay cả đôi
môi anh đào cũng run lên.
Vẻ điềm đạm, đáng yêu của cô không hề khiến Lôi Dận thương tiếc,
ngược lại khiến dục vọng trong hắn càng thêm mãnh liệt!