nhìn ra tám chín phần ẩn ý hàm xúc.
Hoắc Thiên Kình mỉm cười “Yên tâm, tài chính của cậu để ở ngân hàng
mình là an toàn nhất. Mình cũng còn muốn cầm ít lợi nhuận từ một phần
tiền của cậu đi đầu tư.”
“Người như cậu cũng không được mình cho phép.” Lôi Dận không chút
để ý, nói một câu cùng bộ dáng có vẻ rất hờ hững.
“Không có cách nào rồi! Khi mình thay cậu đầu tư, kiếm được không ít
lợi nhuận từ vốn của cậu, nhìn bộ dáng cậu không phản ứng, thì mình đã rõ
là có thể tùy tiện tiêu xài bằng tiền của cậu rồi.” Hoắc Thiên Kình không
nghĩ ngợi nói.
Dựa vào chỉ số tài chính thì gia tài của Lôi thị còn nhiều hơn cả Hoắc
thị. Nếu dùng câu ‘phú khả địch quốc’ để hình dung Hoắc thị thì Lôi thị chỉ
còn có thể dùng một câu – ‘không thể tính nổi’. Bởi sản nghiệp Hoắc thị
chỉ có nhờ việc làm ăn chân chính, trong khi đó tài sản của Lôi thị còn bao
gồm cả lợi nhuận thu được từ tổ chức Ảnh.
Cái này chính là “Núi cao còn có núi cao hơn”, quả không sai!
“Hai người đừng có lản tránh sang chuyện khác!”
Giọng Nhiếp Thiên Luật cực kì nghiêm túc, “Cậu! Buổi biễu diễn của
Phỉ Tỳ Mạn cũng sắp diễn ra mà Mạch Khê là ca sĩ khách mời. Đây là cơ
hội rất quan trọng đối với cô ấy, cậu không thể ích kỉ mà hủy đi lý tưởng
của cô ấy. Cho dù là cậu lo lắng cho sự an toàn của cô ấy nhưng cũng
không cần thiết phải dùng phương thức cực đoan đó.”
“Phương thức cực đoan?”
Lôi Dận rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt nổi lên ý mơ hồ, “Người có
quyền sinh tồn thì mới xứng nói chuyện lý tưởng, khát vọng!”