Dạ cau mày, đưa con búp bê và hộp quà cho Lôi Dận, “Lôi tiên sinh, xin
xem một chút.”
Vẻ dịu dàng thoáng trong đôi mắt Lôi Dận ngay lập tức biến mất. Ánh
mắt hắn lạnh ngắt, chuyển tầm nhìn từ khuôn mặt Mạch Khê sang con búp
bê...
Con búp bê vẫn tinh xảo như cũ, nhưng bộ phận cảm ứng trong bụng
sớm đã được gỡ bỏ. Hai mắt to của búp bê dần mất đi ánh sáng lúc ban đầu.
Lấy búp bê từ trong hộp ra, gò má anh tuấn của Lôi Dận đều bao phủ
trong băng giá. Bàn tay lớn của hắn đột nhiên dùng sức ở thân thể con búp
bê, “răng rắc” một tiếng vang lên, con búp bê liền bị bẻ làm đôi.
“Tiếp tục tra cho tôi động tĩnh của tổ chức ‘X - Ảnh’.” Hai con ngươi
của hắn như được che kín bởi sương lạnh. Hắn vứt con búp bê vào hộp,
thấp giọng mệnh lệnh.
“Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ hạ thấp người.
Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê một lần nữa, ánh mắt lại một lần nữa
mang vẻ dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng nói: “Cậu xuống nghỉ ngơi đi!”
“Lôi tiên sinh?”
“Cậu nên nghỉ ngơi tốt một chút!”
Lôi Dận vẫn không rời tầm mắt khỏi gương mặt nhỏ nhắn của Mạch
Khê, nhưng ngữ khí lại đè thấp hơn rất nhiều, như thể sợ quấy nhiễu giấc
mộng đẹp của cô, “Đêm nay tôi sẽ cạnh cô ấy. Lui ra đi!”
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Đáy mắt Phí Dạ hiện lên một chút vẻ phức tạp.
Bóng đêm bao phủ, ánh trăng như sương, hết thảy đều thật yên tĩnh.
Đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ