Mạch Khê nghe được, sửng sốt lại tiếp sửng sốt, ngây ngốc hỏi, “Cái gì
gọi là ‘cũng coi như cùng một chỗ’ vậy?”
“Này, trả lời…”
“Nhóc con nóng vội…”
Tâm trạng Lôi Dận vô cùng tốt, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh đẹp
của cô, như đang dung túng một đứa nhỏ tham lam, lực dịu dàng nhưng lại
mang theo cảm giác nhu hòa chưa từng có…
Tâm Mạch Khê “Ầm” một tiếng kinh hoàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ
nhắn lên. Cô cắn cắn đôi môi phấn mềm, nhỏ giọng hỏi, “Ông rốt cuộc
không kể tiếp hả?”
Lôi Dận nhẹ nhàng nhíu mi, thỏa mãn yêu cầu của cô...
“Nha hoàn đợi cho đến lúc gà gáy không thấy Tái lang trở về, biết mọi
sự đã hỏng, cũng không dám để lộ ra. Ngày hôm sau, Hồng gia từ trên
xuống dưới đi khắp nơi tìm kiếm, đến bên bờ hồ sen, thấy chiếc giày thêu
của Tái lang, biết rằng nàng đã nhảy hồ tự vẫn. Hồng viên ngoại vội vàng
sai người vớt lên, chỉ thấy Trinh nương và Tái lang, hai người ôm chặt cùng
một chỗ, vài người dùng sức kéo cũng kéo không ra. Hồng viên ngoại liền
sai chôn cất hai người bên bờ hồ sen. Đêm đó chỉ nghe thấy tiếng sấm đùng
chớp giật, một trận mưa rền gió dữ. Cho đến lúc bình minh, bỗng nhìn thấy
sen nở trong hồ quay về hướng mộ phần của Trinh nương và Tái lang.
Bông hoa nở cũng rất kỳ diệu: phần cuống hoa rất dài, đài sen nở khá to và
rộng, trên đỉnh nở ra hai đóa hoa bên đỏ bên trắng, tựa vào nhau khăng
khít. Mọi người liền gọi nó là “sen phu thê”, về sau lại đổi thành “sen Tịnh
đế”. Đó chính là truyền thuyết về sen Tịnh đế em đang thấy đây.”
Mạch Khê nghe mà sửng sốt, đắm chìm thật lâu trong câu chuyện xưa
ấy, không thể nào thoát được. Từ nhỏ cô đã thích nghe những câu chuyện
tình cảm triền miên xót xa của ngày xưa, tuy rằng nghe được rất ít, nhưng