"Khâu Cát viện trưởng, ông..."
"Cô... không phải cô đã chết rồi sao? Sao lại... ?" Khâu Cát viện trưởng
chỉ vào Mạch Khê, ngón tay cũng run run, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Mạch Khê cả kinh...
"Viện trưởng, ông đang nói gì vậy? Tôi..." Cô muốn tiến lên giải thích.
"Cô đừng cậy có tiền !"
Khâu Cát viện trưởng một tay ôm lấy con gái, vẻ mặt hoảng loạn nhìn
chằm chằm Mạch Khê, một tay kia bắt đầu vung loạn, "Bạc tiểu thư, cô...
cô đừng lại đến tìm tôi. Tôi thật sự không biết gì cả..."
Mạch Khê hoàn toàn ngây ngốc.
Lôi Dận đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa mở miệng, vừa nghe thấy vậy
thì sắc mặt liền biến đổi. Hắn tiến nhanh đến, cánh tay duỗi ra kéo mạnh
lấy áo viện trưởng, bàn tay to lớn chỉ cần thêm chút lực là có thể bóp chết
ông ta...
"Bạc tiểu thư ông vừa nói là ai? Bạc Tuyết?" Tiếng nói trầm thấp lộ ra
vẻ uy hiếp vô cùng, lại lạnh như cái rét tháng chạp khiến đối phương đông
lại.
Sắc mặt viện trưởng cũng biến đổi nhanh, ông gian nan gật đầu, lại kinh
ngạc nhìn về phía Mạch Khê, trong mắt có đôi chút chần chờ, "Là... tiểu
thư Bạc Tuyết."
Toàn thân Mạch Khê run lên. Bạc Tuyết? Là mẹ cô sao? Vị viện trưởng
này biết mẹ cô?
Ánh mắt Lôi Dận càng trở nên lạnh lùng như băng. Cảnh tượng này
khiến cô bé con kia hoàn toàn sợ hãi. Nhìn thấy cha bị tóm lấy, bàn tay cô