TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 117

Vừa ra ngoài, Tyrion hít đầy phổi thứ không khí lành lạnh của buổi sớm

mai và lê từng bước nặng nề xuống cầu thang dốc đứng bao quanh ngoại
thất tháp thư viện. Đường khó đi, những bậc cầu thang cao và hẹp, trong khi
chân anh lại ngắn và cong. Mặt trời buổi bình minh chưa thể chiếu sáng
những bức tường thành Winterfell, nhưng những người đàn ông đã tập
luyện cật lực trong khoảnh sân bên dưới. Cái giọng khào khào của Sandor
Clegane vang lên tận chỗ anh. “Cậu nhóc còn lâu mới chết nổi. Thần ước gì
thằng bé chết sớm một chút.”

Tyrion liếc nhìn Chó Săn đứng cạnh hoàng tử trẻ Joffirey trong khi

những kẻ hầu cận xúm xít vây quanh. “Ít nhất nó cũng chết trong im lặng”
hoàng tử đáp lại. “Chính con sói mới gây náo động. Đêm qua hầu như ta
chẳng ngủ nổi.”

Bóng Clegane đổ dài trên mặt đất cứng trong khi người hầu giúp y hạ

mặt nạ che mặt. “Thần có thể làm nó im lặng, nếu ngài muốn,” y nói qua
khe hở. Người hầu đưa cho y thanh trường kiếm. Y thử độ nặng, rồi chém
vào không khí. Đằng sau y, mảnh sân vang lên tiếng kim loại va vào nhau
lanh canh.

Dường như lời nói đó đã làm vị hoàng tử phấn khích.

“Dùng chó để giết sói!” hắn reo lên. “Winterfell có quá nhiều sói, nhà

Stark sẽ không biết họ mất một con đâu.”

Tyrion nhảy xuống bậc thang cuối cùng và bước vào sân. “Cậu khuyên

cháu nên làm điều khác” ông nói. “Nhà Stark biết đếm tới sáu đấy. Không
như một số hoàng tử mà cậu biết đâu.”

Joffrey đỏ mặt. “Giọng nói từ đâu vọng tới thế,” Sandor nói. Y liếc nhìn

qua khe mũ. “Chắc tinh linh nào rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.