TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 174

Con trai bà liếc nhìn những cái tên. Catelyn thấy chắc thằng bé vừa

bên ngoài; má cậu đỏ lên vì lạnh, tóc rối bù lộn xôn. “Những người giỏi
đấy,” cậu nói. “Ngày mai chúng ta sẽ nói về họ.” Rồi trả lại danh sách tên.

“Dạ được, thưa cậu.” Tờ giấy biến mất trong ống tay áo.

“Giờ ông có thể đi được rồi,” Robb nói. Maester Luwin cúi đầu rời đi.

Robb đóng cửa lại và quay lại chỗ bà. Bà thấy cậu con mình đang đeo kiếm.
“Mẹ à, mẹ đang làm gì đây?”

Catelyn luôn nghĩ Robb giống mình; giống Bran và Sansa, cậu mang

những đường nét của nhà Tully, mái tóc nâu vàng và đôi mắt xanh dương.
Nhưng giờ lần đầu tiên bà thấy một nét gì đó của Eddard Stark trên gương
mặt của cậu, một nét gì đó nghiêm nghị và lạnh lùng của người phương bắc.

“Mẹ làm gì ư?” bà bối rối nhắc lại. “Sao con có thể hỏi điều đó? Con

nghĩ mẹ đang làm gì? Mẹ đang chăm sóc em trai con. Mẹ đang chăm sóc
Bran.”

“Mẹ gọi đó là chăm sóc sao? Mẹ chưa từng rời phòng kể từ khi Bran bị

thương. Mẹ thậm chí không ra cổng tiễn khi Cha và các em gái con xuống
phía nam.”

“Mẹ đã tạm biệt họ ở đây, và quan sát họ rời đi từ chính khung cửa sổ

này.” Bà đã cầu xin Ned đừng đi trong thời khắc này, đừng đi sau điều vừa
xảy ra; ông không thấy rằng mọi thứ đã thay đổi rồi sao? Nhưng vô ích. ông
nói với bà rằng ông không có lựa chọn, và sau đó ông đi. “Mẹ không thể rời
xa em con, không một giây phút nào, khi bất cứ thời khắc nào cũng có thể
là thời khắc cuối cùng của thằng bé. Mẹ sẽ bên cạnh em con, nếu... nếu...”
Bà nắm lấy bàn tay gầy gò của cậu con trai, và đan những ngón tay bà vào.
Cậu bé quá mỏng manh và gầy yếu, tay không còn chút sức lực, nhưng bà
vẫn cảm nhận được hơi ấm từ làn da cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.