TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 176

lâu đài xám trống rỗng chưa bao giờ thay đổi. Và cậu con trai ngoan ngoãn
nhất, hiền lành nhất, Bran của bà, đứa bé luôn thích cười đùa, thích leo trèo,
đứa bé luôn mơ làm hiệp sĩ, đã không còn. Bà sẽ không bao giờ được nghe
cậu cười nữa. Bà sụt sùi rút tay ra và bịt tai để không nghe tiếng hú khủng
khiếp kia. “Bảo chúng im đi!” bà gào khóc. “Mẹ không chịu được, bảo
chúng im đi, nếu cần thiết con cứ giết hết chúng đi, chỉ cần bắt chúng im
lặng thôi!”

Bà không nhớ mình đã ngã xuống sàn. Nhưng bà đã nằm đó và Robb

đang đỡ bà dậy, đang giữ bà bằng cánh tay khỏe mạnh. “Đừng sợ mà mẹ.
Chúng sẽ không bao giờ làm hại em ấy.” Cậu dìu bà về chiếc giường hẹp
trong góc phòng bệnh. “Mẹ nhắm mắt lại,” cậu nhẹ nhàng nói. “Nghỉ ngơi
đi. Maester Luwin nói với con rằng mẹ hầu như không chợp mắt kể từ khi
Bran ngã.”

“Mẹ không thể,” bà khóc. “Thần thánh tha thứ cho mẹ, Robb, Mẹ không

thể, nếu như nó chết trong khi mẹ đang ngủ thì sao, nếu nó chết, nếu nó chết
thì sao...” Những con sói vẫn tru lên từng hồi. Bà hét lên và bịt tai. “Ôi,
nhân danh thần thánh, đóng cửa lại!”

“Nếu mẹ hứa mẹ sẽ đi ngủ.” Robb tới cửa sổ, nhưng khi cậu chạm tay

vào bản lề thì một mớ âm thanh khác hòa vào bản nhạc buồn thương của lũ
sói tuyết. “Chó,” cậu nghe ngóng. “Lũ chó đang sủa. Chúng chưa bao giờ
xử sự như vậy...” Catelyn nghe cậu con trai nín thở. Khi bà nhìn lên, khuôn
mặt cậu xanh xao dưới ánh đèn. “Cháy,” cậu thì thầm.

Bà nghĩ, cháy rồi, Bran! “Giúp mẹ với,” bà gấp gáp nói và ngồi dậy.

“Giúp mẹ và Bran.”

Robb dường như không nghe thấy. “Tháp thư viện bị cháy,” cậu nói.

Catelyn có thể thấy ánh lửa đỏ rực bập bùng qua khung cửa sổ. Bà chùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.