TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 224

Bà nghĩ, đã quá gần rồi. Bên dưới lớp vải băng, những ngón tay của bà

vẫn nhoi nhói ở nơi bị dao cứa. Catelyn cảm thấy vết thương đó là hình phạt
dành cho bà, và bà không được phép quên. Bà không thể cử động hai ngón
tay cuối của bàn tay trái, và những ngón tay khác sẽ không bao giờ còn linh
hoạt như trước. Nhưng đó là một cái giá quá nhỏ để đổi lại mạng sống cho
Bran.

Ser Rodrik chọn thời khắc đó để xuất hiện trên boong. “Bạn tốt của tôi,”

Moreo nói qua bộ râu xanh rì rẽ đôi. Người Tyrosh thích những màu sắc
tươi sáng, thậm chí cả trên lông mày. “Thật mừng khi thấy ngài đã khỏe
hơn.”

“Vâng,” Ser Rodrik đồng tình. “Tôi vẫn chưa muốn chết trong gần hai

ngày nay.” Ông cúi đầu trước Catelyn. “Chào phu nhân.”

Trông ông đã khá hơn, có vẻ gầy hơn trước khi rời Cảng White, nhưng

đã trở lại là chính mình. Những cơn gió mạnh từ Vịnh Bite và những con
sóng dữ tại eo biển không thích ông, chúng suýt hất văng ông xuống biển
khi cơn bão bất ngờ đánh úp họ tại đảo Dragonstone, nhưng bằng cách nào
đó ông đã bám chặt vào sợi cáp tới khi ba thủy thủ của Moreo cứu ông và
mang ông an toàn trở về khoang tàu.

“Thuyền trưởng vừa nói với tôi rằng cuộc hành trình của chúng ta sắp

kết thúc,” bà nói.

Ser Rodrik cố nở một nụ cười tươi. “Sớm thế sao?” Ông trông có vẻ kỳ

kỳ khi không có bộ ria trắng vĩ đại; không hiểu sao trông ông nhỏ bé hơn,
kém dũng mãnh, và già đi chục tuổi. Nhưng lúc ở Vịnh Bite, dường như
việc sử dụng dao cạo của thủy thủ để xử lý mấy cái ria đó là đúng, vì chúng
bẩn không cứu chữa nổi sau ba lần ông nhoài người trên thành tàu và ói
mửa trong những cơn lốc xoáy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.