TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 225

“Tôi sẽ rời đi để hai người bàn chuyện,” Thuyền trưởng Moreo nói rồi

cúi đầu rời đi.

Con thuyền lướt trên mặt nước băng băng như một chú chuồn chuồn,

những mái chèo giơ lên hạ xuống nhịp nhàng. Ser Rodrik vịn chặt lan can
và nhìn về phía bờ biển đang tiến gần trước mắt họ. “Tôi không phải là
người cận vệ dũng cảm nhất.”

Catelyn chạm vào tay ông. “Chúng ta ở đây, Ser Rodrik, và an toàn. Đó

mới là vấn đề chính.” Tay bà mò mẫm trong áo choàng, những ngón tay
cứng ngắc và vụng về. Con dao vẫn bên người bà. Bà thấy đôi khi mình
phải tự chạm vào nó, để trấn an bản thân. “Giờ chúng ta phải tới gặp tướng
chỉ huy quân đội của nhà vua, và cầu mong sao chúng ta có thể tin tưởng
người này.”

“Ser Aron Santagar là người vô tích sự, nhưng trung thực.” Bàn tay

Rodrik giơ lên mặt vuốt ria, nhưng một lần nữa khi thấy chúng đã biến mất,
ông có vẻ hụt hẫng. “Có thể ông ta biết con dao này, đúng... nhưng, thưa
phu nhân, từ lúc chúng ta ra khơi, chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi. Và sẽ có
những người trong triều đình nhận ra bà.”

Catelyn mím chặt môi. “Ngón Út” bà lẩm bẩm. Khuôn mặt anh ta hiện

lên - khuôn mặt của một cậu bé, dù giờ anh ta không còn nhỏ nữa. Cha anh
đã chết vài năm trước, vì thế giờ anh ta là Lãnh chúa Baelish, nhưng họ vẫn
gọi anh là Ngón Út. Em trai Edmure của bà đã đặt cho anh ta cái tên đó, rất
lâu về trước, hồi còn ở Riverrun. Trang viên khiêm tốn của gia đình họ nằm

ở phần nhỏ nhất trên bờ biển Fingers

[9]

, và Petyr là người thấp bé nhẹ cân

nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.