TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 322

EDDARD

Sự ra đi của Lãnh chúa Jon Arryn là niềm thương tiếc với tất cả chúng

tôi, thưa lãnh chúa,” Grand Maester Pycelle nói. “Nói về chuyện tôi đã làm
gì để giúp ông ấy ra đi thanh thản còn khiến tôi hơn cả vui mừng. Mời ngài
ngồi. Ngài có muốn thư giãn một chút không? Dùng vài quả chà là chẳng
hạn? Tôi cũng có ít hồng ngon. Giờ vấn đề tiêu hóa không cho phép tôi
uống rượu, nhưng tôi cùng ngài nên thưởng thức một cốc sữa mát lạnh với
chút mật ong. Nó giúp chúng ta giải nhiệt rất tốt đấy.”

Quả thực là nóng; Ned cảm thấy chiếc áo lụa dính chặt vào ngực. Không

khí ẩm thấp, oi ả bao trùm thành phố như một tấm chăn len thấm nước, và
bờ sông trở nên đông đúc khi dân nghèo đổ xô ra đó để tránh xa những căn
nhà nóng nực, bức bối; họ tranh nhau một chỗ ngủ gần mặt nước, giờ là nơi
duy nhất gió thi thoảng thổi qua. “Ôi, thế thì còn gì bằng,” Ned nói và ngồi
xuống.

Pycelle cầm cái chuông bằng ngón trỏ và ngón cái rồi nhẹ nhàng lắc.

Một cô hầu gái dáng người thanh mảnh vội vàng bước. “Cô bé, lấy giùm ta
và quân sư hai ly sữa nhé. Ngọt vào.”

Khi cô gái đi lấy đồ uống, Grand Maester đan tay vào nhau rồi đặt lên

bụng. “Những người dân thường nói năm cuối cùng của mùa hè luôn là năm
nóng nhất. Có lẽ không phải, nhưng đôi khi thời tiết nóng quá thể nhỉ? Thực
ra, trong những ngày nóng nực thế này, tôi rất ghen tị với mùa hè tuyết rơi
của dân phương bắc các ngài.” Sợi xích đính đá quý nặng nề đeo quanh cổ
ông lão kêu leng keng khe khẽ khi ông dịch người trên ghế. “Tôi chắc chắn,
mùa hè thời Vua Maekar còn nóng hơn và dài gần bằng mùa hè năm nay.
Hồi đó có những kẻ ngốc, thậm chí ngay tại Cấm Thành, còn cho rằng cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.