TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 376

“Tôi hát hay hơn que củi khô đó nhiều,” Marillion nói. “Nếu hai người

trả tôi một bạc, tôi sẽ vinh hạnh được chứng tỏ cho hai người thấy.”

“Có thể tôi có một hoặc hai đồng, nhưng tôi thà vứt nó đi còn hơn nghe

cậu gào thét,” Ser Rodrik càu nhàu. Thành kiến của Ser Rodrik với những
ca sĩ quá rõ ràng rồi; âm nhạc là những thứ dễ thương dành cho những cô
gái, nhưng ông không thể hiểu vì sao một cậu bé khỏe mạnh lại lướt tay trên
đàn hạc trong khi có thể cầm một thanh kiếm.

“Ông nội bà thật cay nghiệt làm sao,” Marillion nói với Catelyn. “Tôi chỉ

muốn ca ngợi bà. Bày tỏ lòng ngưỡng mộ với vẻ đẹp của bà. Chứ thật ra, tôi
thường hát cho những nhà vua và những lãnh chúa cao quý cơ.”

“Ồ, tôi có thể thấy được,” Catelyn nói. “Lãnh chúa Tully rất thích ca hát.

Chắc chắn cậu đã từng tới Riverrun.”

“Cả trăm lần,” chàng ca sĩ vui vẻ nói. “Họ còn dành cho tôi một phòng,

và vị lãnh chúa trẻ đối với tôi như đối với anh em vậy.”

Catelyn mỉm cười, không biết Edmure sẽ nghĩ gì. Một ca sĩ khác từng

lên giường cùng một cô gái em bà yêu mến; từ đó cậu ghét tất cả các ca sĩ.
“Và Winterfell?” bà hỏi. “Cậu đã tới phương bắc chưa?”

“Sao lại tới đó chứ?” Marillion hỏi. “Trên đó toàn là bão tuyết và da gấu,

còn nhà Stark không biết đến thứ âm nhạc nào ngoài tiếng sói tru.”

Xa xa, bà nghe có tiếng cửa bật mở.

“Bà chủ,” có tiếng một người hầu gọi từ phía sau, “chúng tôi có ngựa

cần đưa vào chuồng, và Lãnh chúa Lannister muốn có phòng và nước tắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.