TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 469

CATELYN

Phu nhân, đáng ra người nên báo trước người sẽ tới chứ,” Ser Donnel

Waynwood nói khi ngựa qua đèo. “Chúng ta nên cử một tùy tùng đi thăm
dò. Đường núi không an toàn như trước, đặc biệt với một nhóm nhỏ thế
này.”

“Chúng tôi biết, Ser DonnelCatelyn nói. Thi thoảng bà có cảm giác tim

mình đã hóa đá; sáu chiến binh dũng cảm đã chết để đưa bà tới tận nơi đây,
và bà không thể rơi một giọt nước mắt. Kể cả tên của họ cũng nhòa dần
trong tâm trí bà. “Lũ kẻ cướp theo sát chúng tôi cả ngày lẫn đêm. Chúng tôi
mất ba người trong cuộc đụng độ đầu tiên, hai người nữa trong trận thứ hai,
và người hầu nhà Lannister đã chết vì sốt do vết thương nhiễm trùng. Khi
chúng tôi biết người của các anh tới, tôi nghĩ rằng chúng tôi chắc chắn đã
tiêu tùng rồi.”

Họ đã sẵn sàng cho trận đấu quyết tử cuối cùng, với kiệm cầm chắc trên

tay và lưng dựa vào vách đá. Quỷ Lùn lúc đó đang mài rìu và châm biếm thì
Bronn nhìn thấy lá cờ các kỵ sĩ mang theo, hình mặt trăng và chim cắt của
nhà Arryn, xanh da trời và trắng. Catelyn chưa bao giờ nhìn thấy một biểu
tượng nào tuyệt vời hơn.

“Lũ cướp càng ngày càng táo tợn hơn kể từ sau khi Lãnh chúa Arryn qua

đời,” Ser Donnel nói. Cậu ta là một thanh niên trẻ tầm tuổi hai mươi, thật
thà và thô kệch, với cái mũi to và mái tóc nâu dày phát sợ. “Nếu được phép,
tôi sẽ mang một trăm người vào núi, lôi chúng ra khỏi hang ổ, dạy cho
chúng vài bài học, nhưng em gái bà đã có lệnh cấm. Bà ấy còn không cho
phép những hiệp sĩ của mình tham gia cuộc đấu thương của quân sư. Bà ấy
muốn tất cả những kiếm sĩ ở gần nhà, để phòng thủ cho xứ Vale... chống lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.