TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 498

Robert mà ông biết không thế, nhưng Robert mà ông biết cũng không

bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước những việc mình không muốn nhìn. “Vì
sao Jon Arryn tự nhiên lại quan tâm tới những đứa con xuất thân tầm
thường của nhà vua chứ?”

Người đàn ông thấp lùn kia nhún vai. “Ông ấy là quân sư. Chắc chắn vua

Robert yêu cầu ông ấy tới xem họ thế nào.” Ned ướt tới tận xương, và tâm
hồn ông đã dần chai cứng. “Chắc chắn phải có gì hơn thế, chứ nếu không
sao ông ấy lại bị giết được?”

Ngón Út lắc lắc để nước mưa rơi khỏi tóc và cười. “Giờ tôi hiểu rồi.

Lãnh chúa Arryn biết bệ hạ đã làm vài con điếm và vợ thuyền chài ễnh
bụng, vì thế ông ấy phải ngậm miệng lại thôi. Chẳng có gì là lạ cả. Để một
người như vậy sống, và điều tiếp theo ông ta làm cũng tự nhiên như mặt trời
mọc đằng đông vậy.”

Ned Stark không biết trả lời ra sao trừ nhíu mày. Lần đầu tiên trong

nhiều năm trời, ông nhớ tới Rhaegar Targaryen. Ông phân vân liệu Rhaegar
có thường hay tới nhà thổ không; không hiểu sao ông lại nghĩ rằng không.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, làm cay mắt và rơi lộp độp trên mặt đất.

Một dòng nước đen đang chảy từ trên đồi xuống khi Jory hét gọi, “Lãnh
chúa,” giọng anh khàn đi như cảnh báo. Và đột nhiên, đường đầy những
lính.

Ned thoáng thấy áo giáp bên ngoài áo da, bao tay sắt và xà cạp

[24]

, mũ

trụ sắt có khắc hình sư tử vàng. Ông không có thời gian để đếm, nhưng ít
nhất phải có mười tên, dàn hàng trước mặt họ, chặn lối đi, trên tay cầm
trường kiếm hoặc giáo mũi sắt. “Đằng sau kìa!” ông nghe tiếng Wyl hét, và
khi ông quay ngựa, đằng sau cũng có người, chặn đường lui của họ. Thanh
kiếm của Jory tuốt ra khỏi vỏ. “Tránh đường hoặc chết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.