TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 159

kết trên đá. Những bức tường đen mà không một cái bóng nào có thể vượt
qua - cổ kính, bị lãng quên, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

“Cái bóng?” Davos thấy ngứa râm ran trên da. “Một cái bóng là thứ thuộc
về bóng tối.”

“Ngài còn ngây thơ hơn cả một đứa trẻ, ngài hiệp sĩ ạ. Trong bóng đêm
không bao giờ có những cái bóng. Những cái bóng là đầy tớ của ánh sáng,
là con của lửa. Những ngọn lửa sáng nhất tạo ra những cái bóng đen nhất.”

Nhíu mày, Davos bảo cô ta im lặng. Họ đang tiến sát bờ, và tiếng nói có thể
vọng vào trong. Âm thanh nho nhỏ phát ra từ mái chèo của Davos chìm
nghỉm trong tiếng sóng biển nhịp nhàng. Lâu đài Storm’s End phía biển
nằm trên một vách đá màu trắng xám, những tảng đá phấn nghiêng nghiêng
tạo thành cái dốc cao gấp rưỡi bức tường thành vĩ đại. Trên vách đá là hình
một cái miệng há ngoác ra, và Davos chèo thuyền về phía đó giống như
mười sáu năm về trước. Đường hầm dẫn vào một chiếc hang lớn bên dưới
tòa lâu đài, nơi các lãnh chúa trên đảo xưa kia dùng làm chỗ đậu thuyền.

Con đường chỉ có thể đi được khi thủy triều lên, và cũng rất nguy hiểm,
nhưng kỹ năng của một tên buôn lậu vẫn chưa rời bỏ ông. Davos khéo kéo
di chuyển giữa những tảng đá lởm chởm cho đến khi cửa động hiện ra phía
trước. Ông để cho sóng biển đẩy họ vào trong. Sóng biển vỗ xung quanh,
xô vào thuyền từ các hướng và làm họ ướt sũng. Một tảng đá thò ra một nửa
lù lù trong bóng tối, gầm gừ tung bọt, và Davos dùng một mái chèo đẩy để
khỏi đâm vào đá.

Cuối cùng họ cũng vượt qua, chìm trong bóng tối, và mặt ước êm ả trở lại.

Con thuyền nhỏ chậm lại và xoáy tròn. Tiếng thở của họ vang lên khi những
âm thanh bao quanh họ gần như tĩnh lặng. Davos không nghĩ bên trong lại
tối thế này. Lần trước, những ngọn đuốc được đốt dọc đường hầm, và ánh
mắt của những đang người chết đói thì hau háu nhìn qua những cái lỗ trên
trần. Chiếc khung lưới sắt ở đâu đó đằng trước, ông nhớ như vậy. Davos
dùng tay chèo cho thuyền chậm lại, rồi lại để thuyền trôi chậm chạp.

“Đây là chỗ gần nhất tôi có thể vào, trừ khi cô có người ở trong mở cổng
cho chúng ta.” Tiếng thì thầm của ông hòa cùng với tiếng sóng vỗ nhẹ như
một đàn chuột chạy nhẹ nhàng trên những cái chân nhỏ xíu.

“Chúng ta đã vào bên trong thành chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.