TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 298

“Ta không phải lãnh chúa, Jon Snow.” Qhorin trượt viên đá dọc theo lưỡi
kiếm sắc lẻm bằng bàn tay hai ngón của mình.

“Cô ta nói Mance sẽ nhận tôi, nếu tôi bỏ chạy với cô ta.”

“Cô ta nói đúng đấy.”

“Thậm chí cô ta còn nói chúng tôi là họ hàng ruột thịt. Cô ta kể cho tôi một
câu chuyện...”

“...về thi sĩ Bael và bông hồng của Winterfell. Rắn Đá kể cho ta rồi. Tình cờ
ta cũng biết bài hát này. Xưa kia Mance đã từng hát nó, khi hắn trở về từ
một cuộc tuần tra. Hắn đam mê thứ âm nhạc hoang dã. Đúng vậy, và cả phụ
nữ nữa.”

“Ngài biết hắn ư?”

“Chúng ta đều biết hắn.” Giọng ông lộ vẻ buồn rầu.

Jon nhận ra họ từng là bạn và cũng là anh em, vậy mà giờ lại trở thành kẻ
thù không đội trời chung. “Tại sao hắn lại bỏ đi?”

“Có người nói là vì một cô gái. Người khác thì nói là vì ngôi báu.” Qhorin
dùng đầu ngón cái thử độ sắc của thanh gươm. “Mance thích phụ nữ, đúng,
và hắn không phải là người chịu quỳ gối một cách dễ dàng, cũng đúng.
Nhưng không chỉ có thế. Hắn yêu cuộc sống hoang dã hơn cả Tường
Thành. Tình yêu đó đã ngấm vào máu hắn. Hắn vốn là một đứa trẻ hoang
dã, được đem về nuôi khi một số kỵ binh bị giết. Vậy nên khi rời Tháp
Đêm, hắn chỉ đơn giản là trở về nhà.”

“Hắn có phải là một lính biệt kích giỏi không?”

“Hắn là người giỏi nhất trong số chúng ta,” Cụt Tay nói, “và cũng là người
tệ nhất. Chỉ có những tên ngốc như Thoren Smallwood mới khinh thường
bọn du mục. Chúng cũng dũng cảm như chúng ta, Jon ạ. Cũng mạnh mẽ,
nhanh nhẹn, và thông minh không kém. Nhưng bọn chúng vô kỷ luật.
Chúng tự nhận là dân du mục, rồi tên nào cũng nghĩ mình tốt đẹp như một
vị vua và khôn ngoan hơn cả một học sĩ. Mance không phải là ngoại lệ. Hắn
chưa bao giờ biết khuất phục người khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.