TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 388

gắng ném kẻ thù trở lại dòng nước khi bọn chúng bơi vào bờ từ những chiếc
thuyền đang cháy. “Chúng ta sẽ tới Cổng Bùn,” Tyrion ra lệnh.

Ser Mandon hô to, “Cổng Bùn!” Và họ lại phi ngựa đi. Người của anh hô
vang “Vương Đô!”, và “Người Lùn! Người Lùn!” Anh tự hỏi không biết ai
đã dạy họ hô câu đó. Qua chiếc mũ giáp sắt, anh nghe thấy những tiếng thét
đau đớn, tiếng lách tách của ngọn lửa cồn cào, tiếng rền rùng mình của tù
và chiến, và tiếng lanh lảnh của kèn trumpet. Lửa lan ra khắp nơi. Thánh
thần ơi, thảo nào Chó Săn sợ hãi đến vậy. Những ngọn lửa làm hắn sợ...

Một tiếng rắc lớn vang lên trên dòng Xoáy Nước Đen khi một tảng đá to
như con ngựa rơi trúng một chiếc thuyền. Là thuyền của ta hay của địch?
Qua làn khói cuồn cuộn anh không thể nhận ra. Mũi tấn công của anh đã tản
ra; giờ đây mỗi người ở trên một chiến trường riêng. Đáng lẽ ta nên quay
lại.
Anh vừa thúc ngựa đi vừa nghĩ.

Cây rìu trong tay anh nặng trĩu. Vẫn còn vài người theo sau anh, số còn lại
hoặc đã bỏ chạy hoặc đã chết. Anh phải vật lộn với con ngựa để giữ cho đầu
nó quay về hướng đông. Con ngựa sợ đám cháy không khác gì Sandor
Clegane, nhưng nó vẫn dễ bảo hơn Chó Săn.

Quân địch đang bò lên từ dưới sông, kẻ bị bỏng, bị thương, ho ra nước,
bước đi lảo đảo, và phần lớn đang hấp hối. Anh dẫn đám lính của mình
xông vào giữa bọn chúng, ban những cái chết nhanh chóng và gọn gàng cho
những tên còn đứng được. Cuộc chiến giờ thu lại nằm gọn trong tầm mắt
anh. Các hiệp sĩ to lớn gấp đôi anh đang bỏ chạy, hoặc đứng đó và chịu bỏ
mạng. Bọn họ trở nên bé nhỏ và sợ hãi. “Lannister!” Anh thét lên và xông
vào chém giết. Cánh tay anh vấy máu đỏ rực đến tận khuỷu, lấp loáng ánh
sáng phản chiếu từ lòng sông. Khi con ngựa của anh lại chồm lên, Tyrion
giương cao cây rìu trên đầu, và xung quanh anh nghe thấy tiếng hô vang:
Người Lùn! Người Lùn!” Tyrion cảm thấy chuếnh choáng.

Cơn sốt trên chiến trường. Dù Jaime thường kể cho anh nghe về điều này
nhưng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ tự mình trải nghiệm điều đó. Thời gian như
nhòa đi, chậm lại và thậm chí đã ngừng lại, quá khứ và tương lai biến mất
cho tới khi chỉ còn thời khắc hiện tại, nỗi sợ hãi tan biến, mọi suy nghĩ tan
biến, thậm chí cơ thể anh cũng chẳng còn cảm giác. “Lúc đó cậu sẽ không
cảm nhận được vết thương, cơn đau nhức ở lưng dưới bộ áo giáp nặng nề,
hay những giọt mồ hôi chảy vào mắt cậu. Cậu ngừng cảm nhận, ngừng suy
nghĩ, cậu không còn là mình nữa, chỉ có trận đánh, quân thù, kẻ này nối tiếp
kẻ khác, cậu biết chúng mệt mỏi và sợ hãi nhưng cậu thì không, cậu hừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.