TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 160

trong tay, năng lực tri giác của ông ấy thật rõ ràng. Ông ấy cho chúng ta
một cái nhìn thoáng qua về tôn giáo tương lai.

Những gì Kabir nói đều không được ghi chép lại, nó được ông nói với các
đồ đệ của mình. Đây chính là sự thổ lộ tự nhiên. Ông ấy là một ca sĩ, ông ấy
là một nhà thơ: ai đó sẽ yêu cầu và ông ấy sẽ hát một ca khúc thật ngẫu
nhiên. Và chưa ai từng hát được những ca khúc như thế.

Người giác ngộ là kẻ ngốc. Hãy nhớ, khi di chuyển cùng với Kabir, người
được giác ngộ chẳng khác nào một kẻ ngốc. Điều khiến người nào đó được
giác ngộ là việc nhận biết rằng mình là một kẻ ngốc. “Tâm trí của ta là tâm
trí của một kẻ ngốc”, Lão Tử nói. Kabir sẽ hoàn toàn đồng ý. “Nó trống
rỗng làm sao”, Lão Tử nói, “trống rỗng như tâm trí của một kẻ ngốc”. Sự
trống rỗng sẽ không xem điều gì là nghiêm trọng, không cho rằng cái nào
quan trọng hơn cái nào. Sự tôn sùng không nắm giữ điều gì, nó đón mừng
tất cả.

Kabir là người chủ trì. Ông ấy đón mừng tất cả – mọi sắc màu của cuộc
sống, toàn bộ ánh cầu vồng của cuộc sống. Những gì ông ấy nói với bạn
không phải triết học mà chỉ là những vần thơ thuần túy. Nó không phải tôn
giáo mà là một bàn tay ra hiệu, một cánh cửa hé mở, một tấm gương được
lau sạch. Đó là con đường trở về nhà, con đường trở về với thiên nhiên. Đối
với Kabir, thiên nhiên là Thượng đế – cây cối, đá, sông, núi. Ông ấy không
tin vào đền chùa, nhà thờ, thánh đường, ông ấy tin vào việc sống với thực
tại. Thượng đế ở đó, hít thở, nở hoa, tuôn tràn. Còn bạn đi đâu? Bạn đi đến
đền chùa, nơi con người tạo ra, để tôn thờ một thần tượng, cũng do con
người tạo ra, trong hình ảnh của chính Thượng đế.

Kabir gọi bạn trở về. Bạn đang làm gì ở các đền chùa, nhà thờ đó? Ông ấy
gọi bạn trở về để đón mừng cuộc sống.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.