TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 199

cũng có mắt, ta cũng có thể nhìn thấy mặt trời đang lên và nó thật đẹp. Cần
gì phải nói nữa?”.

Lão Tử sống trong im lặng. Ông ấy luôn tránh nói chuyện về chân lý mà
ông ấy đã đạt được, và luôn phản đối ý nghĩ rằng ông ấy cần phải viết nó ra
cho các thế hệ sau.

Ở tuổi chín mươi, Lão Từ rời khỏi các đồ đệ. Ông nói lời từ biệt với họ:
“Giờ ta sẽ lên núi, hướng tới dãy Himalaya. Ta sẽ đến đó để sẵn sàng cho
cái chết. Thật tốt khi được sống với mọi người, thật tốt khi được sống trong
thế giới con người khi còn sống, nhưng khi cái chết gần kề, thật tốt khi
được đi vào sự cô độc hoàn toàn, để hướng tới nguồn cội trong sự thuần
khiết tuyệt đối và cô độc tuyệt đối, không còn bị ô nhiễm bởi thế giới”.

Các đồ đệ của Lão Tử cảm thấy rất buồn nhưng họ có thể làm được gì? Họ
đi theo Lão Tử vài dặm, nhưng cuối cùng ông ấy đã thuyết phục họ quay trở
lại. Khi còn một mình, Lão Tử sắp đi qua biên giới nhưng quan giữ ải đã
bắt giam ông ấy. Quan giữ ải cũng là một đồ đệ. Anh ta nói: “Trừ khi thầy
viết một cuốn sách, bằng không con sẽ không để thầy vượt biên ải này. Ít ra
thì thầy cũng hãy làm điều này vì nhân loại. Hãy viết một cuốn sách. Đó là
món nợ mà thầy phải trả, nếu không, con sẽ không để thầy rời đi”. Lão Tử
đã bị đồ đệ của chính mình giam giữ trong ba ngày.

Thật đẹp. Thật đáng yêu. Ông ấy bị ép buộc, và đó là cách mà cuốn sách
nhỏ của Lão Tử,

Đạo Đức Kinh, ra đời. Ông ấy buộc phải viết bởi vì đồ đệ

không để ông ấy vượt biên ải. Đồ đệ ấy lại là quan giữ ải và anh ta có đủ
quyền hạn để gây rắc rối, thế nên Lão Tử buộc phải viết sách. Trong ba
ngày, ông ấy đã hoàn thành cuốn sách.

Câu đầu tiên của cuốn sách đó là:

Đạo khả đạo phi thường đạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.