TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 35

Có một câu chuyện thật đẹp. Hàng năm, cung điện thường tổ chức lễ hội,
Thái tử Tất Đạt Đa, người sắp kế vị ngôi vua, sẽ chủ trì và tuyên bố khai
mạc lễ hội. Lễ hội đó kéo dài trong vài tuần với tất cả các hoạt động hội
thao, trình diễn nghệ thuật. Năm hai mươi chín tuổi, Thái tử Tất Đạt Đa
đứng ra tuyên bố khai mạc lễ hội này. Trên đường thái tử đến dự lễ hội, mọi
chi tiết nhỏ đều được chăm chút nhưng hiện hữu vẫn luôn có cách riêng để
tiếp cận bạn. Bạn không thể hoàn toàn khép kín như nấm mồ, trừ khi bạn
chết. Nếu bạn còn sống, chắc chắn sẽ có những cái lỗ thông khí để sự tồn
tại đi vào và khiến bạn nhận biết thực tại. Các nhà chiêm tinh và nhà vua
không thể nào thông minh hơn sự hiện hữu.

Mọi chi tiết đều được chăm chút trên quãng đường từ cung điện đến nơi
diễn ra lễ hội, không người già, không xác chết hay tang lễ – bất cứ điều gì
có thể khiến thái tử nghi ngờ. Nhưng bạn không thể né tránh thực tại lâu
được. Khi xe ngựa đang chạy hướng về phía lễ hội, thái tử nhìn thấy một
người già. Ông ta bị điếc nên không nghe thấy lệnh cấm vào hôm đó, rằng
ông phải ở yên trong nhà và không được ra ngoài. Người đàn ông đó bị
điếc, không nghe được nên theo thói quen hàng ngày, ông rời khỏi nhà để ra
chợ mua thức ăn.

Lần đầu tiên trong suốt hai mươi chín năm, thái tử nhìn thấy một người già
nua, người đang ở ngưỡng cửa của cái chết. Thái tử hỏi người đánh xe
ngựa:

– Có chuyện gì vậy? Điều gì đã xảy ra với người đàn ông kia? Ta chưa từng
nhìn thấy điều gì như vậy!

Người đánh xe yêu mến thái tử như con trai của mình. Ông không thể nói
dối.

– Mặc dù việc này sẽ chống lại mệnh lệnh của bệ hạ, nhưng thần không thể
nói dối thái tử. Mọi người đã làm mọi cách để thái tử không nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.