TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 41

Ngôi sao cuối cùng biến mất, “Và ta cũng biến mất”, Đức Phật nói. “Ta
nhìn, bầu trời trống rỗng; rồi ta nhìn vào bên trong, chẳng có gì –

anatta,

vô ngã. Không có ai cả”.

Tương truyền rằng Đức Phật cười vào toàn bộ những điều ngớ ngẩn này.
Không ai có thể đạt đến một nơi nào đó. Không ai có thể đạt được mục tiêu,
không ai có thể đạt được tự do, không ai cả, không bản thể. Khoảng trống
không có ở bên ngoài, khoảng trống ở bên trong. “Và ở khoảnh khắc hoàn
toàn không cố gắng đó, ta đã hoàn thành, ta đã nhận ra”.

Nhưng đừng đến ngồi dưới gốc cây, và đợi ngôi sao cuối cùng biến mất.
Đừng chờ đợi với ý nghĩ rằng khi ngôi sao cuối cùng biến mất, bạn cũng sẽ
biến mất. Sáu năm ròng rã đó chính là tiền đề cho sự biến mất kia. Cho nên,
vấn đề ở đây là: không ai đạt được điều gì khi không cố gắng, và cũng
không ai đạt được điều gì khi cố gắng. Khi sự cố gắng đạt đến trạng thái
như không cố gắng, sự tỉnh thức sẽ xảy ra.

***

Đức Phật đã mang một khái niệm thiền hoàn toàn mới đến thế giới này.
Trước Đức Phật, thiền là việc mà bạn phải làm một hoặc hai lần mỗi ngày,
một giờ vào buổi sáng, một giờ vào buổi chiều, và tất cả chỉ có thế. Đức
Phật đã mang đến một cách hiểu hoàn toàn mới về toàn bộ quá trình thiền.
Ngài nói rằng kiểu thiền mà bạn thực hiện một giờ vào buổi sáng, một giờ
vào buổi tối, hoặc có thể bốn, năm lần mỗi ngày đó không có nhiều giá trị.
Thiền không thể là thứ bạn có thể tách rời khỏi cuộc sống trong một giờ hay
mười lăm phút. Thiền phải đồng điệu với cuộc sống, nó phải tự nhiên giống
như hơi thở. Bạn không thể chỉ thở một giờ vào buổi sáng, một giờ vào buổi
tối, vì nếu như thế, buổi tối sẽ không bao giờ đến. Nó phải giống như hơi
thở – ngay cả khi ngủ, bạn vẫn thở. Bạn có thể bị hôn mê nhưng vẫn tiếp
tục thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.