gọi tên mình: "Cô Tô."
Tô Giản đột nhiên rùng mình một cái, hình như giọng nói này có chút
quen tai...
Tô Giản giương mắt, chỉ thất một cô gái trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo đứng
trước mặt mình, cách cô khống xa, Bạch Ninh Tuyết và một cô gái khác
cũng đang nhìn lại.
Cô gái cười vô cùng lễ độ, không thấy chút khinh miệt nào như vừa
ròi, anh liền thấy cô nhìn An Dĩ Trạch đang đứng cách đó không xa một
cái, thở dài nói: "Cậu ba tuổi còn trẻ, cô Tô dịu dàng hiền thục, hai người
thật là một đôi trời sinh."
Tô Giản
囧 囧, trong lòng châm chọc mãnh liệt: Mẹ nó, vừa rồi tôi
nhớ rõ ràng cô còn gọi tôi là 'hồ ly tinh', sao hiện tại lại biến thành tôi dịu
dàng hiền thục, chiều gió này có cần chuyển hướng nhanh vậy không!
CŨng may trên mặt Tô Giản cũng coi như là ổn định, vì vậy dịu dàng
cười nói: "Cảm ơn."
Cô gái lại nói: "Tình cảm của cô Tô và cậu ba tốt như vậy, thật khiến
người khác hâm mộ."
Tô Giản tiếp tục dịu dàng hiền thục: "Đó là đương nhiên."
Cô gái: "..."
Lại khách sáo với nhau vài câu, cô gái đột nhiên nói: "Nghe nói cô Tô
biết dùng ba loại nhạc cụ, hôm nay là sinh nhật cậu ba, không bằng đánh
cho cậu ba một cái? Đến lúc đó cậu ba nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
Tô Giản lập tức hiểu ra, vừa rồi mấy chữ 'dịu dàng hiền thục' cũng
phải lời thật lòng, hiện tại chỉ sợ muốn ra giá cao. Ba loại nhạc cụ, anh biết