một. Chúng ta biết ơn ông vì tất cả những gì nhờ ông mà chúng ta có được.
Tất cả những gì chúng ta từng làm cho ông thì giờ đây chúng ta cũng sẽ
làm cho cô con gái của ông. Chúng ta sẽ ủng hộ cô. Khi còn một người
trong dòng họ Harper đứng lái ở hãng “Harper Mining” thì công việc của
chúng ta còn tốt đẹp. Nào các bạn, chúng ta hãy nâng cốc một lần nữa, lần
này vì Stephany Harper, quả táo từ cây táo già ấy, và chúc cho hãng
“Harper Mining” tiếp tục phát đạt khi Stephany đứng ra cầm lái.
- Vì Stephany Harper! Vì Stephany! – Tiếng chúc tụng vang lên khắp nơi
trong phòng. Ngây dại vì đau khổ, Stephany nghe những lời ấy nhưng ý
nghĩa của chúng không tới được ý thức của cô – “Hoàng đế đã chết, Nữ
hoàng muôn năm!”. Ở đâu? Ở đây! Eden! Cha tôi là Hoàng đế ở đâu?”. Cô
hoảng sợ ngước mắt nhìn chân dung cha ánh lên những màu sắc rực rỡ bắt
gặp cái nhìn diều hâu của ông, cô hoàn toàn rối trí.
- Không! – Cô bật ra tiếng kêu man dại, làm sững sờ tất cả khách khứa và
làm chính cô sợ hãi.
- Tôi không thể! Tôi không thể! Không thể!
Toàn thân run lên, gạt tất cả những cánh tay chìa ra an ủi, cô lùi lại, quay
ngoắt lao ra khỏi nhà. Mắt không nhìn thấy gì, đi như mộng du, cô tới
thẳng chuồng ngựa. Những người thổ dân thờ ơ nhìn cô phi như điên trên
lưng con ngựa dọc theo con đường trồng cây ra khỏi cổng Eden rồi khuất
dạng sau những làn đồi bất tận đầy các bụi cây thấp. Chỉ ở đó cô mới có thể
để cho nỗi đau của mình tự do. Khi sức lực của con ngựa ô khổng lồ và nữ
kỵ sỹ đã gần như cạn kiệt thì cô dừng lại ở giữa sa mạc mênh mông. Bức
tranh màu nâu nóng bỏng dưới mặt trời trải tới tận chân trời. Giữa chúng,
con ngựa và cô gái nhìn thật bé nhỏ. Ghì cương cho ngựa đứng dựng lên
trên hai chân sau, cô nức nở và cất lời khóc than:
- Cha ơi, cha, sao cha lại có thể… Cha cần cho con thế kia mà… Làm sao
cha nỡ đối xử với con như thế. Nỡ nào cha có thể để một mình con lại côi
cút...
- Stephany! Stephany! Cậu ở đâu?