TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 101

“Cái này em...” tôi ngưng ngang, vì giải thích việc tôi sắp trễ buổi hẹn gặp

luật sư cũng chẳng giúp tôi ghi được thêm điểm nào.

Thầy Avery khịt mũi và chỉnh lại tư thế ôm hộp. “Tôi không hiểu nổi mấy

em. Sao mà cứ ám ảnh với cái màn hình và mấy trò đồn thổi như vậy.” Thầy
nhăn mặt như thể cái từ đó có vị tệ hại, và tôi không biết phải đáp sao. Có
phải thầy đang có ý nói đến Simon? Tôi tự hỏi cảnh sát có bỏ công thẩm vấn
thầy Avery hồi cuối tuần không, hay thầy bị loại ra vì không có động cơ. Ít
nhất cũng là không có động cơ nào họ biết.

Thầy lắc đầu, như thể cũng không biết mình đang nói về cái gì. “Sao cũng

được. Em cho tôi qua với, Cooper.”

Thầy chỉ cần vòng qua tôi là được, nhưng coi bộ đây là nhiệm vụ của tôi

rồi. “Dạ,” tôi nói, dịch ra khỏi đường đi của thầy. Tôi nhìn theo thầy lê bước
trên hành lang và quyết định cứ để đồ đạc lại trong tủ mà ra thẳng xe. Tôi đã
trễ lắm rồi.

Tôi đang dừng chỗ đèn đỏ cuối cùng trước khi về tới nhà thì điện thoại

reo. Ngó xuống tôi tưởng sẽ thấy tin nhắn của Keely, vì chả hiểu sao mà tôi
lại lỡ hứa với em hai đứa sẽ gặp nhau tối nay để chuẩn bị cho trang phục
Halloween. Nhưng hóa ra là tin nhắn của mẹ.

Gặp ba mẹ ở bệnh viện. Bà nội lên cơn đau tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.