TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 105

“Nhà tôi cũng thế,” tôi nói. “Nhưng cứ coi như tôi mà thân bại danh liệt

thì cũng chẳng ai bất ngờ đâu.”

Cậu thở dài. “Toàn bộ chuyện này thật khó tin, phải không? Rằng ai đó có

thể nghĩ hoặc tôi hoặc cậu thực sự đã giết Simon.”

“Cậu tin lời tôi à?” tôi hỏi. “Tôi đang bị quản chế mà, nhớ không?”
“Ừ, nhưng tôi có mặt lúc cậu tìm cách cứu Simon. Cậu phải diễn tài lắm

mới giả vờ được chuyện đó.”

“Nếu tôi đủ điên để giết Simon thì tôi có thể giả vờ bất cứ điều gì, đúng

không?”

“Cậu không điên.”
“Làm sao cậu biết?” tôi nói như thể đang đùa, nhưng thật lòng muốn biết

câu trả lời. Tôi là đứa bị lục soát. Em là đứa ngoài lề và con tốt thí hiển
nhiên,
như lời sĩ quan Lopez. Một kẻ nói dối bất cứ khi nào thấy tiện và luôn
sẵn sàng bịa chuyện để thoát tội. Tôi không chắc làm sao mà tất cả những
cái đấy lại có thể hóa thành lòng tin với một người sáu năm rồi tôi không nói
chuyện.

Bronwyn không đáp ngay, và tôi dừng lại ở kênh Cartoon Network để

xem trích đoạn giới thiệu bộ phim mới về một thằng nhóc với một con rắn.
Thấy không triển vọng lắm. “Tôi nhớ cái cách ngày trước cậu lo cho mẹ
cậu,” cuối cùng cậu cũng lên tiếng. “Mỗi khi cổ đến trường và hành động...
cậu biết đấy. Như thể cổ bị bệnh hay gì đó.”

Như thể cổ bị bệnh hay gì đó. Tôi đồ rằng Bronwyn đang nhắc đến cái lần

mẹ tôi gào vào mặt xơ Flynn trong buổi họp phụ huynh và cuối cùng là giật
hết toàn bộ tranh của chúng tôi xuống khỏi tường. Hay cái cách mẹ khóc
trên vỉa hè trong lúc chờ đón tôi đi tập bóng về. Có nhiều dịp để chọn lắm.

“Tôi rất thích mẹ cậu,” Bronwyn ngập ngừng nói thêm khi tôi không đáp

gì. “Cổ nói chuyện với tôi như với một người trưởng thành vậy.”

“Ý cậu là chửi thề vào mặt cậu,” tôi nói, và Bronwyn cười.
“Tôi thì hay nghĩ giống như cổ chửi thề cùng tôi hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.