TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 135

giấu tôi một bí mật tương tự như cái mà tôi đã giấu em. Và cả hai thứ đó đều
dính tới Simon.

Maeve nở nụ cười rạng rỡ với tôi khi hai đứa ra bên ngoài, như thể cuộc

nói chuyện vừa rồi chưa hề diễn ra. “Bayview Estates nằm trên đường về
nhà mình đấy. Có nên tạt qua lấy món đồ công nghệ bị cấm của chị không
nhỉ?”

“Ta có thể thử.” Tôi kể với Maeve toàn bộ chuyện về Nate, sáng nay cậu

gọi và nói là có để một cái điện thoại trong hộp thư nhà số 5 phố Bayview
Estates. Đó là con phố thuộc khu dân cư mới gồm nhiều ngôi nhà đang xây,
và khu vực đó thường vắng tanh vào cuối tuần. “Cơ mà chị không rõ thứ
Bảy thì Nate dậy sớm cỡ nào.”

Chúng tôi tới Bayview Estates trong chưa đầy mười lăm phút, ngoặt vào

một con phố đầy những căn nhà hình hộp dở dang. Maeve nắm cánh tay tôi
khi hai chúng tôi tới nhà số 5. “Để em đi,” nó nói với điệu bộ dữ dằn, mắt
đảo tới đảo lui rất kịch tựa hồ cảnh sát Bayview có thể kéo xe hú còi nhào
tới bất cứ lúc nào. “Để đề phòng.”

“Cứ tự nhiên,” tôi thì thầm. Dù sao chúng tôi có lẽ cũng đã tới sớm. Còn

chưa đến mười một giờ.

Nhưng Maeve quay lại với vẻ đắc thắng và một thiết bị màu đen nhỏ vung

vẩy trong tay, cười ha hả khi tôi giật lại từ tay nó. “Háo hức quá nhỉ, đồ mọt
sách?” Tôi bật nguồn và thấy trong máy đã có một tin nhắn, và tôi mở lên
tấm ảnh một con thằn lằn màu vàng nâu ngồi im trên tảng đá giữa một cái bể
kính lớn. Thằn lằn thật nhé, chú thích ghi vậy, và tôi cười lớn.

“Ôi Chúa ơi,” Maeve thì thào, ngó qua vai tôi. “Lại còn đùa riêng với

nhau nữa. Chị mêêêêêêê anh ta rồi phải không?”

Tôi không cần trả lời nó. Đó là câu hỏi tu từ.

Cooper

Thứ Bảy ngày 6 tháng Mười, 9:20 tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.