đầu tiên. Bảy học sinh và một giáo viên chết trước khi thằng đó tự chĩa súng
vào mình. Tôi phải đọc đi đọc lại một vài bình luận mấy lần trước khi nhận
ra chủ đề này không phải đang chỉ trích thằng đó, mà ca ngợi. Một đám bệnh
hoạn ca ngợi việc thằng kia làm.
“Maeve.” Tôi vùi đầu xuống hai cánh tay, không muốn đọc thêm nữa.
“Cái quái gì thế này?”
“Một diễn đàn mà Simon hoạt động rất sôi nổi cách đây mấy tháng.”
Tôi ngẩng đầu trố mắt nhìn nó. “Simon đăng bài trên đó á? Sao em biết?”
“Anh ta dùng tên AnarchiSK trên Nghe Đồn đó,” Maeve đáp.
Tôi đưa mắt ngó một lượt lại chủ đề, nhưng nó dài quá không nhặt ra từng
cái tên cụ thể được. “Em có chắc là Simon không? Có thể nhiều người dùng
một tên thì sao.”
“Em có kiểm tra ngẫu nhiên các bài rồi, và chắc chắn đó là Simon,” nó
nói. “Nó miêu tả nhiều nơi ở Bayview, đề cập những câu lạc bộ nó tham gia
ở trường, nhắc đến xe mình vài bận.” Simon lái chiếc Volkswagen Bug 1970
mà nó tự hào đến kỳ cục. Maeve tựa người lên gối, bặm môi. “Phải xem qua
nhiều thứ quá, nhưng em sẽ đọc hết khi có thời gian.”
Tôi không nghĩ ra được điều gì mình không muốn làm hơn thế. “Vì sao?”
“Cái chủ đề ấy đầy những kẻ quái dị với tư tưởng cực đoan,” Maeve nói.
“Simon có thể đã gây thù chuốc oán ở đó. Dù sao thì cũng đáng xem qua
mà.” Nó lấy lại laptop và nói thêm, “Em có chép lại tập tin bị mã hóa của
Cooper ở thư viện hôm nọ, nhưng không mở ra được. Chưa mở được.”
“Mấy đứa.” Giọng mẹ kéo dài khi mẹ gọi lên lầu. “Tới giờ rồi.”
Phải rồi. Cả gia đình tôi sẽ xem Mikhail Powers điều tra cùng nhau. Một
tầng địa ngục mà cả Dante cũng chẳng thể tưởng tượng ra.
Maeve gập laptop lại lúc tôi nhảy khỏi giường. Có tiếng rung nhẹ từ trong
cái bàn con nơi góc phòng tôi, và tôi mở hộc tủ lấy ra điện thoại của Nate.
Xem vui nhé, tin nhắn của cậu.
Không buồn cười đâu, tôi đáp.
“Cất đi,” Maeve nói với vẻ nghiêm khắc giả bộ. “Giờ không phải lúc.”