Chúng tôi xuống phòng khách dưới lầu, mẹ đã yên vị trên ghế bành với
một ly rượu đầy khác thường. Bố thì hoàn toàn chuyển sang chế độ Điều
hành Đêm, mặc cái áo vét bông thoải mái mà bố thích và bao quanh bố là
sáu thiết bị liên lạc. Một mẩu quảng cáo khăn giấy nhà bếp phát trên màn
hình lúc tôi và Maeve ngồi xuống cạnh nhau trên đi văng chờ Mikhail
Powers điều tra bắt đầu.
Chương trình tập trung vào những vụ án có thật và có phong cách thể hiện
khá giật gân, nhưng nó được coi trọng hơn nhiều chương trình khác bởi quá
khứ chuyên làm tin tức nặng đô của Mikhail. Ông ta dành bao nhiêu năm
trời dẫn bản tin cho một trong những đài truyền hình lớn nhất nước và sở
hữu một thứ hấp lực đặc biệt mỗi khi lên hình.
Ông ta lúc nào cũng đọc những câu đề mở đầu bằng cái giọng trầm đầy
quyền uy, trong lúc những tấm ảnh cảnh sát chụp nhòe nhoẹt trải ra trên màn
hình.
Một bà mẹ trẻ mất tích. Một cuộc đời hai mặt bị vạch trần. Và một năm
sau, một vụ bắt giữ chấn động. Liệu công lý đã được thực thi?
Một cặp đôi quyền lực chết. Cô con gái tận tụy bị nghi ngờ. Liệu có khả
năng tài khoản Facebook của cô nắm giữ chìa khóa hé lộ danh tính kẻ thủ
ác?
Tôi biết công thức ấy, nên khi giờ nó được áp lên tôi lẽ ra sẽ chẳng có gì
đáng ngạc nhiên.
Cái chết bí ẩn của một học sinh trung học. Bốn người bạn học với các bí
mật họ muốn che giấu. Khi cảnh sát liên tục đâm đầu vào ngõ cụt, chuyện gì
sẽ xảy ra tiếp theo?
Nỗi kinh hoàng lan khắp người tôi: bụng tôi quặn thắt, phổi rúm lại, ngay
cả miệng cũng có vị đắng ngắt. Gần hai tuần qua tôi đã bị tra hỏi và săm soi,
bị thì thào và phán xét. Tôi đã phải chống đỡ những câu hỏi về lời tố cáo của
Simon trước cảnh sát và giáo viên, và chứng kiến mắt họ đanh lại khi họ
nhìn thấu tôi đang nghĩ gì. Tôi vẫn đang chờ điều không thể tránh khỏi; chờ
trang Tumblr kia công bố đoạn clip cảnh tôi đang vào tập tin của thầy
Camino, hay chờ cảnh sát buộc tội. Nhưng không có gì đem lại cảm giác