TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 189

Thứ Ba ngày 16 tháng Mười, 12:30 sáng

Tôi thấy lo vì việc lén đưa Nate vào nhà. Bố mẹ vốn đã tức giận vì tôi

không kể với họ về bài viết trên blog của Simon - ngay lúc bài mới đăng lẫn
trong tình hình hiện tại. Chúng tôi rời đồn mà không vướng mấy rắc rối.
Robin đã lên lớp một bài giọng đầy ngạo mạn kiểu, Đừng phí thời giờ của
chúng tôi với những nghi ngờ vô nghĩa mà các anh không chứng minh được,
và dù có thì cũng không đưa ra tòa được đi.

Có lẽ cổ nói đúng, vì giờ tôi ở đây. Mặc dù tôi bị cấm túc cho đến khi,

theo lời mẹ, tôi ngừng “phá hoại tương lai của mình bằng việc nói dối”.

“Lúc trước sao em không tiện tay hack cả cái blog cũ của Simon đi?” tôi

thì thầm với Maeve trước khi nó đi ngủ.

Nó có vẻ thất vọng thực sự. “Nó gỡ cái blog xuống từ đời nào rồi! Em còn

không nghĩ nó vẫn tồn tại nữa kìa. Và em cũng có ngờ chị đi bình luận thế
đâu. Cái bình luận đó đâu được hiển thị.” Nó lắc đầu nhìn tôi với vẻ âu yếm
mệt mỏi. “Chị bực bội về vụ này nhiều hơn em đấy, Bronwyn.”

Có thể con bé đúng. Tôi chợt nhận ra, khi đang nằm trong căn phòng tối

của mình phân vân không biết có nên gọi Nate không, rằng tôi đã mất nhiều
năm tưởng là Maeve mong manh hơn nhiều so với đời thực.

Giờ thì tôi ở dưới phòng giải trí, và khi Nate nhắn là đã tới nơi, tôi mở

cửa tầng hầm và thò đầu ra. “Bên này,” tôi gọi khẽ, và một bóng người xuất
hiện quanh góc tường đến cạnh cửa tầng hầm nhà chúng tôi. Tôi lui vào
trong, để cửa mở cho Nate theo sau.

Cậu mặc áo khoác da bên ngoài chiếc áo thun nhàu nhĩ, cũ sờn, tóc cậu

bết lại rũ xuống trước trán do đội mũ. Tôi không nói gì cho tới khi đưa cậu
vào phòng giải trí và đóng cửa lại sau lưng hai đứa. Bố mẹ tôi ở cách chúng
tôi những ba tầng lầu và đang ngủ say, nhưng cũng không thể đánh giá quá
cao ích lợi của một căn phòng cách âm trong thời điểm hiện tại.

“Vậy.” Tôi ngồi xuống góc đi văng, gập chân lại và lấy tay vòng quanh

như rào chắn. Nate cởi áo khoác ra và thảy xuống sàn, hạ người ngồi xuống
phía đối diện. Mắt cậu nhìn đáp lại tôi với đầy ắp vẻ khổ sở khiến tôi gần
như quên mất mình đang buồn bực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.