TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 205

“Cậu phải tới phòng y tế chứ,” Janae nói, và tôi phẩy tay với cậu ta. Mấy

tuần qua tôi chưa một lần bén mảng tới trước cửa phòng y tế, mà dù sao, các
vết xước của tôi tuy đau nhưng chỉ là ngoài da. Tôi thật sự chỉ cần tắm một
cái. Tôi cà nhắc tới một buồng và cởi quần áo ra, bước vào bên dưới những
tia nước ấm và nhìn dòng nước nâu đỏ cuộn xuống cống. Tôi đứng dưới vòi
nước cho đến khi nước đã trong lại và khi tôi bước ra, một tấm khăn choàng
quanh người, Janae đứng đó tay cầm một gói băng cá nhân.

“Tôi lấy cho cậu đấy. Đầu gối cậu phải băng.”
“Cảm ơn nhé.” Tôi ngồi xuống một băng ghế và dán các dải băng màu da

người ngang đầu gối, hiển nhiên giờ đã lại tướm máu. Hai tay tôi nhức nhối
vì các vết trầy xước, nhưng chẳng chỗ nào mà băng cá nhân có thể làm cho
bớt đau được.

Janae ngồi ở cách xa tôi hết cỡ trên ghế. Tôi dán hai miếng bên đầu gối

phải và ba bên đầu gối trái. “Vanessa là con khốn,” cậu ta nói khẽ.

“Ừ,” tôi đồng tình, đứng lên và cẩn trọng bước thử. Chân tôi vẫn đi được,

nên tôi bước đến chỗ tủ đồ và lấy quần áo. “Nhưng tôi đáng bị vậy, phải
không? Tất cả mọi người đều nghĩ như thế. Có lẽ đó là điều Simon muốn.
Mọi thứ công khai để bàn dân thiên hạ phán xét. Không bí mật gì.”

“Simon...” Janae giọng lại nghẹn ngào. “Cậu ấy không... Cậu ấy không

giống những gì người ta nói. Ý tôi là, phải, cậu ấy đã đi quá giới hạn với
Nghe Đồn, và cậu ấy đã viết ra những điều kinh khủng. Nhưng vài năm qua
rất khó khăn. Cậu ấy đã cố hết sức để hòa nhập với mọi người và chẳng bao
giờ thành công. Tôi không nghĩ...” Cậu ta lúng búng. “Khi Simon là chính
mình, cậu ấy sẽ không muốn những việc này xảy đến cho các cậu.”

Cậu ta có vẻ rất buồn về chuyện đó. Nhưng giờ tôi không thể bắt mình

quan tâm đến Simon được. Tôi mặc đồ xong và nhìn đồng hồ. Còn hai mươi
phút nữa mới hết giờ và tôi không muốn ở đây khi Vanessa và đám tỳ nữ của
nó xuất hiện. “Cảm ơn vì mấy miếng băng. Bảo với họ tôi vẫn ở phòng y tế
được không? Tôi sẽ vào thư viện cho đến tiết sau.”

“OK,” Janae nói. Cậu ta rúm người trên ghế, trông trống rỗng và kiệt sức,

và khi tôi ra cửa cậu ta đột ngột gọi với theo, “Chiều nay cậu muốn đi đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.