TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 212

Tiếng gõ cửa vang lên trước khi tôi kịp trả lời. Ba thò đầu vô và búng tay.

“Xong chưa vậy? Ba muốn về.”

“Xong rồi,” tôi nói.
“Vụ nãy giờ là sao vậy?” ba gặng hỏi Mary.
“Bố con anh cần nói chuyện,” cổ nói. Hàm ba đanh lại. Hàng chữ Bọn tôi

trả tiền cô làm cái gì hả? hiện hết lên mặt ba. “Chúng ta có thể bàn tiếp
bước tiếp theo sau đó.”

“Hết sảy,” ba làu bàu. Tôi đứng lên và lách mình qua khoảng hở hẹp giữa

bàn và tường, cúi đầu đi qua Mary và ra hành lang. Chúng tôi đi trong im
lặng, người này đi trước người kia, cho đến khi qua cửa kiếng đôi và Mary
thì thầm chào tạm biệt. “Tạm biệt,” ba nói, im lặng dẫn đường ra xe của
chúng tôi ở đầu kia bãi đậu.

Ruột gan tôi xoắn hết lại trong lúc tôi gài dây an toàn kế ba trong chiếc

Jeep. Tôi bắt đầu kiểu gì? Nói cái gì? Tôi có nên nói liền không hay chờ về
tới nhà để có thể nói với mẹ và nội và... Chúa ơi. Lucas nữa?

“Vụ gì hồi nãy vậy?” ba hỏi. “Sao lâu dữ?”
“Có bằng chứng mới,” tôi nói giọng đều đều.
“Vậy hả? Cái gì?”
Tôi không thể. Tôi không thể. Không thể khi chỉ có hai ba con tôi trong

xe. “Để về nhà đã.”

“Chuyện nghiêm trọng hả Coop?” Ba liếc sang tôi trong lúc vượt mặt một

con Volkswagen cà rề. “Con gặp rắc rối à?”

Lòng bàn tay tôi bắt đầu túa mồ hôi. “Để về nhà,” tôi nhắc lại.
Tôi cần kể Kris chuyện gì đang xảy ra, nhưng không dám nhắn tin cho

cậu. Tôi nên tới căn hộ của cậu và giải thích trực tiếp. Lại thêm một cuộc
nói chuyện sẽ giết chết một phần trong tôi. Kris đã công khai từ hồi cấp hai.
Ba mẹ cậu đều là nghệ sĩ nên chuyện đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Bọn họ
phản ứng kiểu, Ừ, ba mẹ biết rồi. Làm gì mà tới giờ con mới nói? Cậu chưa
bao giờ ép tôi, nhưng lén lút không phải cách sống cậu muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.