TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 30

O’Farrell cũng đã bắt đầu nhẹ nhàng gợi ý tôi rằng chọn đại một trường
hàng đầu nào khác cũng được.

Thế là tôi cải thiện điểm số của mình, và cuối năm được A. Nhưng tôi khá

chắc không có người nào muốn tôi chia sẻ phương pháp của mình với những
học sinh khác đâu.

Cooper

Thứ Năm ngày 27 tháng Chín, 12:45 trưa

“Tối nay mình có gặp nhau không?”
Keely cầm tay tôi lúc hai đứa đang sóng bước tới chỗ tủ đồ sau giờ ăn

trưa, đôi mắt sẫm to tròn ngước nhìn tôi. Mẹ em người Thụy Điển còn ba
người Philippines, và sự hòa trộn giữa hai sắc tộc đó khiến Keely trở thành
cô gái xinh đẹp không đối thủ ở trường. Tuần này tôi không gặp em nhiều,
do bao nhiêu chuyện ở nhà cùng lịch tập bóng, và tôi có thể thấy em bắt đầu
sốt ruột. Keely không phải kiểu người đeo bám, không hề, nhưng em vẫn
cần chúng tôi được đều đặn bên nhau.

“Chưa biết nữa,” tôi nói. “Anh còn bài chưa làm xong đây.”
Đôi môi hoàn hảo của em cong xuống, và tôi biết em chuẩn bị lên tiếng

phản đối, thế nhưng ngay lúc đó một giọng nói vang lên trên loa. “Chú ý.
Mời các em Cooper Clay, Nate Macauley, Adelaide Prentiss và Bronwyn
Rojas đến văn phòng. Mời Cooper Clay, Nate Macauley, Adelaide Prentiss
và Bronwyn Rojas đến văn phòng.”

Keely nhìn quanh như thể đang đợi một lời giải thích. “Chuyện gì vậy?

Có phải liên quan đến Simon không?”

“Chắc vậy.” Tôi nhún vai. Hai ngày trước tôi đã trả lời các câu hỏi của cô

Gupta về chuyện xảy ra trong giờ phạt rồi, nhưng có lẽ giờ cổ lại đang chuẩn
bị cho vòng kế tiếp. Ba tôi có nói ba mẹ Simon quen biết khá rộng trong thị
trấn, và nhà trường nên chuẩn bị tinh thần bị kiện nếu rốt cuộc nguyên nhân
là do có sơ suất từ phía nhà trường. “Phải đi rồi. Nói chuyện sau nhé, OK?”
Tôi hôn phớt lên má Keely, đeo ba lô lên vai, rồi đi tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.