TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 36

“Đúng vậy mà nội,” tôi lầm bầm khi Keely bước vào nhà bếp, miệng

nhoẻn cười, vòng tay qua cổ tôi ôm siết.

“Anh sao rồi?” em thì thầm vào tai tôi, đôi môi mềm mại lướt nhẹ trên má

tôi. “Cả ngày nay em cứ nghĩ tới anh.”

“Cũng OK,” tôi đáp. Em thả tôi ra và cho tay vào túi, nhá cho tôi thấy một

cái gói bằng giấy bóng kính rồi tủm tỉm cười. Kẹo cam thảo, thứ chắc chắn
không thuộc chế độ ăn uống dinh dưỡng của tôi, nhưng là thứ tôi thích nhất
trên đời. Em hiểu tôi quá. Cả ba mẹ tôi nữa, nhị vị phụ huynh muốn có mấy
phút chuyện trò xã giao trước khi dắt nhau đi bowling.

Điện thoại tôi đánh chuông, tôi lấy nó ra khỏi túi quần. Chào anh chàng

đẹp trai.

Tôi cúi đầu xuống để giấu nụ cười bất chợt hiện lên trên môi, rồi nhắn lại:

Chào.

Tối nay mình gặp không?
Không được rồi. Gọi sau nha?
OK, nhớ anh.
Keely đang nói chuyện với mẹ tôi, mắt em sáng lên đầy hứng thú. Em

không hề giả vờ. Keely không chỉ đẹp bề ngoài; em là người mà nội gọi là
“đẹp người đẹp nết”. Một cô gái tử tế thật sự. Mọi thằng con trai ở Bayview
đều ước được là tôi.

Anh cũng nhớ em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.