TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 67

Lỡ tôi nơi này hãy tìm nơi khác,
Ở nơi nào đó tôi dừng chân đợi người.

“Bài thơ về bản thân,” sĩ quan Lopez lẩm bẩm khi nhỏ đó kết thúc. “Lựa

chọn thú vị đấy.”

Nhạc cất lên, rồi lại thêm người lên đọc, rồi cuối cùng buổi lễ cũng xong.

Cha xứ thông báo việc chôn cất sẽ chỉ dành riêng cho thành viên gia đình.
Tốt thôi. Trước giờ tôi chưa từng muốn ra khỏi chỗ nào nhanh như vậy và đã
định bỏ về trước khi người ta đưa quan tài ra tới lối đi, nhưng sĩ quan Lopez
đã kịp giữ tay tôi lần nữa.

Một nhóm mấy học sinh cuối cấp khuân quan tài của Simon ra cửa.

Chừng hai mấy người mặc áo đen đi theo sau, cuối hàng người là hai ông bà
nắm tay nhau. Người phụ nữ có gương mặt gầy gò, góc cạnh như Simon. Bà
ta cắm mặt xuống đất, nhưng ngẩng lên khi đi ngang hàng ghế của chúng
tôi, đón ánh mắt của tôi, rồi bật ra một tiếng nấc phẫn uất.

Người ta bắt đầu dồn ra lối đi, có người lách vào hàng ghế cùng tôi và sĩ

quan Lopez. Là một ông cảnh sát mặc thường phục với mái tóc húi cua. Tôi
nhận ra ngay ông ta không phải hạng hai như sĩ quan Budapest. Ông ta cười
như thể chúng tôi từng gặp nhau rồi vậy.

“Nate Macauley phải không?” ông ta hỏi. “Ta nói chuyện một chút được

chứ con trai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.