TRONG GIA ĐÌNH - Trang 163

Xanh Pipô người ta kéo sợi và dệt như ở Marôcua. Ở đây, người ta còn
sản xuất dây thừng và dây phi xen gai. Nhưng biết hay không biết việc
ấy, em cũng phải được nghe nói, và được nói mới khỏi lúng túng.

Khi đi qua đường vòng. Perin lấymắt nhìn bao quát những ngôi nhà

nằm rải rác trong đồng cỏ. Em thấy hình như dù không có bề thế như
những ngôi nhà ở Marôcua, thì nhà cửa ở đây cũng đáng kể. Chiếc xe đã
vượt qua cổng ra vào, dừng lại ở mấy buồng giấy.

- Cô đi với tôi! – Guydôm nói.

Anh đưa cô bé vào một buồng có ông Vunphran đang trao đổi với

ông quản đốc ở Xanh Pipô. Cầm chiếc mũ trên tay, anh nói:

- Thưa ông chủ, cô gái đã đến!

- Tốt lắm! Hãy để mặc chúng tôi!

Không nói gì với Perin, ông Vunphran ra hiệu cho ông quản đốc đến

bên ông. Ông nói khẽ với ông ấy. Ông này cũng trả lời bằng cách ấy!
Perin có đôi tay rất thính. Em nghe ít vẫn hiểu là ông Vunphran đang hỏi
về em và ông quản đốc trả lời: “Một cô bé độ mười hai, mười ba tuổi, có
vẻ không đần độn chút nào!”

- Hãy đến gần đây cháu!

Perin nghe ông Vunphran nói với cái giọng to như ông đã dùng khi

nói chuyện với Rôdali. Cái giọng này khác hẳn giọng ông nói với những
nhân viên của ông. Khi được khuyến khích, Perin thấy vững lòng trong
khi còn đang bối rối vì xúc động.

- Cháu tên gì? – Ông Vunphran hỏi.

- Thưa ông cháu tên là Ôrêli.

- Bố mẹ cháu là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.