TRONG GIA ĐÌNH - Trang 194

May thay, dì Đênôbi đang bận phục vụ khách trọ; nên cuộc điều đình

được dàn xếp với bà Prăngxoadơ. Điều ấy, cho phép được kết thúc khá
nhanh chóng và không vất vả lắm: mỗi tháng năm mươi phờrăng cho
một căn buồng có một giường nhỏ với một cửa sổ và bàn trang điểm.

Đến tám giờ, Perin ăn một mình ở bàn ăn của em trong phòng ăn

công cộng, chiếc khăn ăn để trên đầu gối. Tám giờ rưỡi, em đi lấy quần
áo. Chín giờ, ở trong buồng riêng, em khóa cửa, đi ngủ. Em hơi xúc
động, say sưa, cái đầu choáng váng nhưng trong lòng chứa chan hy
vọng. Bây giờ, hãy chờ xem.

Sáng hôm sau, Perin thấy ông Vunphran bấm chuông theo những

tiếng kêu được đánh số trong bảng điện ở phòng ngoài để gọi các trưởng
phòng của ông đến dặn dò. Nét mặt ông nghiêm khắc làm Perin kinh
ngạc. Khi em bước vào, đôi mắt không nhìn thấy của ông quay về phía
em. Em không thể lầm cách biểu lộ tình cảm trên cái gương mặt này, vì
em đã quan sát kỹ nên đã hiểu rõ. Hiện tại, gương mặt không tỏ vẻ nhân
từ. Nó tỏ vẻ bất bình và phẫn nộ.

Mình có làm điều gì xấu để người ta có thể chê trách không? – Em tự

nhủ.

Khi đặt câu hỏi ấy, em chỉ thấy có một câu trả lời: Em mua sắm ở cửa

hiệu bà Lassesdơ có quá mức! Ông Vunphran đánh giá tính cách của em
qua việc mua sắm ấy không? Em đã chọn những thứ giản dị, kín đáo. Em
phải mua gì nữa hay đừng mua gì hết? Perin không có thời gian để tìm
hiểu. Ông Vunphran đã nói với em bằng một giọng nghiêm khắc:

- Tại sao cô không nói với tôi sự thật?

- Thưa ông, về khoản gì mà cháu không nói sự thật với ông? Xin ông

cho cháu biết. Em sợ hãi hỏi lại.

- Về chuyện hạnh kiểm của cô từ ngày đến đây?

- Nhưng thưa ông, cháu xin thề cháu đã nói với ông sự thật!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.