TRONG TẦM NGẮM - Trang 102

năm. Xương khớp ê ẩm, còn da thì đau đớn khi chạm đến. Một cảm giác
nhức nhối ở đáy mắt, chỉ tan biến khi tôi nhắm mắt lại, còn cổ họng đau
đến nói cũng khó. “Mẹ nghĩ mẹ bị cúm rồi. Đích thị là cúm thật đấy!”

“Khổ thân bé của tôi,” Simon vòng tay ôm lấy tôi và lần này Katie

không nói gì về cái mà nó vẫn gọi là “phô bày công khai tình cảm”. Thậm
chí Justin cũng có vẻ quan tâm.

“Mẹ có muốn uống gì không?” Nó hỏi. Chắc là trông tôi phải ốm yếu

lắm đấy, tôi nghĩ.

“Chỉ chút nước thôi. Cảm ơn con.”
“Mẹ đừng lo,” nó đứng dậy, rồi sờ tay vào túi quần và đưa cho tôi một

chiếc phong bì.

“Gì vậy?” Tôi mở phong bì và thấy một xấp dày tiền hai mươi bảng.
“Tiền nhà.”
“Gì cơ? Chúng ta đã thống nhất việc này rồi mà. Mẹ không cần con

phải trả tiền nhà, con yêu.”

“Thì tiền thực phẩm, tiền trả hóa đơn... gì cũng được. Đấy là của mẹ.”
Tôi quay sang Simon, nhớ lại rằng gần đây anh đã gay gắt thế nào

rằng Justin không nên ở miễn phí. Anh lắc đầu, như thể muốn nói rằng điều
đó chẳng liên quan gì tới mình.

“Con nghĩ được thế là tốt quá, Justin. Tốt lắm, anh bạn.” Câu nói thân

mật thật gượng gạo trên môi Simon và Justin nhìn anh một cách coi
thường.

“Em tưởng anh rách lắm cơ mà?” Katie nói, nhòm xem có bao nhiêu

tiền. Tôi nhét chúng vào túi áo cardigan, cố lờ đi giọng nói trong đầu tôi
đang muốn hỏi xem số tiền đó từ đâu ra.

“Melissa giao trách nhiệm quán cà phê cho con để cô ấy có thể thu

xếp cho quán mới,” Justin nói, cứ như nó đọc được ý nghĩ của tôi. “Chỉ một
thời gian thôi, nhưng việc đó đi cùng với việc tăng lương.”

“Thật tuyệt quá!” Nhẹ cả người vì con trai không ăn cắp cũng không

buôn lậu khiến tôi phản ứng với sự nhiệt tình hơi thái quá. Justin nhún vai,
cứ như tin này chẳng có gì quan trọng, và vào bếp lấy nước cho tôi. “Em
luôn biết rằng thằng bé chỉ cần có cơ hội thôi mà,” tôi thầm thì với Simon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.