TRONG TẦM NGẮM - Trang 165

đâu. Nó đi làm đúng giờ, không bao giờ sờ đến ngăn kéo để tiền, còn khách
thì có vẻ thích nó. Thế là đủ với tớ.”

Cô ấy ôm tôi trước khi hướng tới tuyến Thủ đô để trở lại quán cà phê.

Sau bữa trưa, tôi phấn chấn hơn hẳn, khiến buổi chiều trôi qua nhanh
chóng, và ngay cả thói tự cao tự đại của Graham Hallow cũng không làm
tiêu tan cảm giác tích cực của tôi.

“Lại gặp nhau rồi, chào chị!”
Đã sáu giờ kém hai mươi, tàu điện ngầm đông nghẹt những con người

mà họ thà ở bất kỳ chỗ nào còn hơn là ở đây. Tôi có thể ngửi thấy mùi mồ
hôi, mùi tỏi, mùi mưa.

Và tôi biết giọng nói đó.
Tôi nhận ra sự tự tin trong đó; âm điệu trầm bổng của người từng luôn

là tâm điểm của sự chú ý.

Luke Friedland.
Người đàn ông đã cứu tôi khỏi ngã vào đường tàu.
Ngã.
Mà có phải là tôi đã ngã không nhỉ?
Tôi có một ký ức mới hình thành một nửa thoáng qua, cảm giác của

sức ép giữa hai bả vai. Nó dường như khá mờ nhạt, và xa, xa hơn nhiều,
hơn là mới chỉ hai mươi tư giờ trước.

Luke Friedland.
Hôm qua, gần như tôi đã buộc tội anh ta theo dõi tôi, hôm nay, tôi lại

là người bước vào toa tàu mà anh ta đã đứng sẵn. Mày thấy chưa, tôi tự
nhủ. Không thể là anh ta đã đi theo mày đâu nhé.

Mặc kệ sự ngượng nghịu của tôi, phía sau cổ tôi như bị kim châm, tệ

đến mức tôi cảm giác như bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy những sợi lông
đang dựng lên. Tôi đưa tay vuốt gáy.

“Ngày tệ quá à?” Anh ta nói, có lẽ tưởng hành động của tôi là do

stress.

“Không, ngày hôm nay tốt mà, thực sự thế.”
“Tuyệt quá! Tôi mừng vì chị cảm thấy tốt hơn.” Giọng anh ta hân

hoan quá mức, như của những người làm việc với trẻ em, hay ở bệnh viện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.