TRONG TẦM NGẮM - Trang 166

và tôi nhớ ra rằng hôm qua anh ta gợi ý rằng tôi có thể sẽ muốn nói chuyện
với Hội Bác ái. Anh ta nghĩ rằng tôi tự sát. Anh ta nghĩ rằng tôi tự nhào vào
đoàn tàu một cách có chủ ý; một lời kêu gọi giúp đỡ, có thể thế, hoặc một
cố gắng thực sự để kết liễu đời mình.

“Tôi không hề có ý định nhảy xuống,” tôi nói. Tôi đang nói rất nhỏ -

tôi không muốn cả toa tàu nghe thấy - vì thế anh ta lách qua người phụ nữ
phía trước để đứng cạnh tôi. Tim tôi đập rộn. Anh ta đưa một bàn tay lên để
giữ lấy thanh bám phía trên đầu chúng tôi, và tôi cảm thấy những sợi lông
tí hon lướt qua, như một luồng điện giữa hai chúng tôi.

“Điều đó ổn mà,” anh ta nói, và vẻ không tin trong giọng anh ta khiến

tôi tự nghi ngờ câu chuyện của chính mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu quả thật
tôi đã nhảy xuống? Nếu tiềm thức đã đẩy tôi vào đường ray, ngay cả khi bộ
não của tôi gửi thông điệp trái ngược tới cơ thể tôi? Tôi rùng mình.

“Đến điểm dừng của tôi rồi.”
“Ồ,” chúng tôi đang ở điểm Crystal Palace, “tôi cũng vậy.” Hôm nay

cổ anh ta không có vết cắt do cạo râu, còn chiếc cà vạt kẻ màu xanh được
thay bằng một chiếc màu hồng nhạt, nổi bật trên chiếc sơ mi và bộ âu phục
xám.

“Chị không đi theo tôi đấy chứ?” Anh ta nói và xin lỗi khi nhìn thấy

vẻ kinh hoàng trên mặt tôi. “Chỉ là đùa thôi mà.” Chúng tôi bước đi cùng
nhau, hướng về phía thang máy. Thật khó di chuyển khỏi ai đó đang đi
cùng một hướng giống bạn. Ở chỗ thanh chắn kiểm soát vé, anh ta đứng
tránh sang một bên để tôi quẹt thẻ Oyster trước. Tôi cảm ơn và tạm biệt,
nhưng rồi chúng tôi vẫn chung đường ra khỏi nhà ga. Anh ta cười to.

“Giống như trong siêu thị vậy,” anh ta nói, “khi chị chào ai đó ở khu

vực rau quả, rồi cuối cùng lại phải chào tiếp ở mỗi kệ hàng.”

“Vậy thì anh có sống gần đây không?” Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh

ta, mặc dù điều đó thật nực cười; chỉ riêng ở phố tôi đã có tới hàng tá người
sống ở đó mà tôi chưa bao giờ gặp mặt. Tôi ném đồng mười xu vào vỏ hộp
guitar của Megan và mỉm cười chào khi chúng tôi đi qua cô bé.

“Tôi chỉ đi thăm người bạn thôi.” Anh ta dừng lại, và tôi cũng tự động

làm y như vậy. “Tôi đang làm chị thấy khó chịu phải không? Chị đi trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.