TRONG TẦM NGẮM - Trang 225

22

S

uốt nửa giờ, trên chiếc xe hơi của Graham, chúng tôi nhích lên từng inch

trong luồng giao thông gần như đứng yên ở phố Norwood. Ông quả là một
lái xe thiếu kiên nhẫn, rồ máy nhích vào bất kỳ khoảng trống nào mà ông
thấy, đè cả người lên còi xe nếu chiếc xe phía trước dám chờ lâu hơn một
phần giây trước khi tiến lên theo tín hiệu đèn. Đó là ngày thứ hai mà
Graham lái xe đưa tôi về, và chúng tôi đã hết chuyện để nói, chán chê mê
mỏi với những chủ đề thông thường về việc liệu cửa hàng video cũ có chấp
nhận giá yêu cầu không, vì sao chẳng bao giờ có đủ văn phòng chia tầng
đáp ứng nhu cầu, và thế là chúng tôi ngồi trong yên lặng.

Thỉnh thoảng, tôi lại nói lời xin lỗi vì đã khiến Graham phải đi vòng

quá xa, và ông xua đi lời xin lỗi của tôi.

“Không thể để cô lang thang khắp London với mấy thằng biến thái

theo đuôi được,” ông nói.

Một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu tôi rằng tôi chưa bao giờ nói rõ về bản

chất của các vụ tấn công vào phụ nữ ở London, rồi tôi nhận ra rằng đó là
cách mặc định tự nhiên về một gã đàn ông đi rình mò phụ nữ.

Tôi biết rằng mình có thể nhờ Matt đón, rằng anh ấy sẽ nhất định đưa

đón tôi đi làm cho đến khi tôi còn cần anh làm vậy. Tôi không hỏi vì Simon
sẽ ghét cay ghét đắng điều đó, còn Matt thì sẽ khoái chí lắm.

Việc Matt vẫn còn yêu tôi là một sự thật không được nói ra luôn xoay

tròn giữa chúng tôi. Giữa tôi và Matt, khi chúng tôi gặp nhau để nói chuyện
về lũ trẻ, anh ấy thường nhìn tôi một khoảnh khắc lâu hơn cần thiết. Giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.