TRONG TẦM NGẮM - Trang 299

Có một giọng nói trong đầu mà tôi sẽ không lắng nghe, một cảm giác

hãi hùng của sự khiếp đảm nói với tôi rằng câu trả lời đang sờ sờ trước mặt.

“Mẹ con mình cần phải nghĩ một cách hợp lý về nó,” Katie đang nói.

“Gần đây, những ai ở trong nhà?”

“Con, mẹ, Justin và Simon,” tôi nói. “Rõ ràng rồi. Và Melisa và Neil.

Đống giấy tờ mẹ đặt trên bàn tối qua, với những hóa đơn và biên lai, là của
Graham Hallow.”

“Hay là ông ấy?”
“Có thể.” Tôi nhớ đến chồng tạp chí trên bàn Graham và nhớ lại lời

giải thích hoàn hảo của ông về chúng. “Nhưng gần đây, ông ấy đã thật sự
hỗ trợ mẹ, ông ấy còn cho mẹ làm việc ở nhà. Mẹ không thể hình dung ra
ông ấy làm những việc như thế này. Một ý nghĩ chợt đến trong đầu tôi.
Cảnh sát có thể chưa tìm thấy bằng chứng nào chống lại Isaac, nhưng điều
đó không có nghĩa là không có gì để tìm kiếm. “Chúng ta đã dọn bàn này
trước bữa trưa chủ nhật tháng trước. Hôm đó Isaac cũng ở đây.”

Miệng Katie há ra. “Mẹ đang có ý gì vậy?”
Tôi nhún vai, nhưng nó không thuyết phục, ngay cả với tôi. “Mẹ

chẳng có ý gì. Mẹ chỉ đang đơn giản là liệt kê những người đã ở trong nhà
gần đây thôi.”

“Mẹ không thể nghĩ rằng Isaac chẳng liên quan gì đến việc này hay

sao? Mẹ, con chưa từng gặp anh ấy khi chuyện này bắt đầu. Chính mẹ đã
nói là những quảng cáo này đã được đăng tải từ tháng chín mà.”

“Cậu ta đã chụp hình con, Katie, mà con không hề biết. Chẳng lẽ con

thấy điều đó không đáng sợ sao?”

“Chỉ là để gửi cho một thành viên đoàn kịch thôi mà! Đâu phải để sử

dụng trên một trang web!” Con bé hét lên với tôi, tự vệ và giận dữ.

“Làm sao mà con biết được?” Tôi quát trả.
Trong lúc hai mẹ con nhìn nhau cân nhắc, giữa chúng tôi là sự lặng

ngắt.

“Tờ hóa đơn có thể là của bất kỳ ai,” Kelly nói một cách bướng bỉnh.
“Vậy thì mẹ con mình nên kiểm tra cả nhà,” tôi nói.
Con bé gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.