TRÔNG VỀ QUÊ MẸ - Trang 16

trường rồi, phải lên tỉnh học, tui mới lên chớ bộ ai điên chi mà lên…
- Nhưng bồ học ở đâu ? Trường Võ Trường Toản, Trương Vĩnh Ký hay
Chu Văn An ? Ba tui biểu tui vào trường Trương Vĩnh Ký đó.
Phiên lắc đầu lo ngại :
- Tui đâu có nghe mẹ tui nói gì đâu ? Chắc chờ bác Sáu dẫn tới nhà người
quen rồi
mới biết được.
Linh làm khôn :
- Xời ơi, bây giờ mà chưa biết học trường nào, vậy làm sao mà thi vô cho
kịp. Học
trường ngoài nhiều tiền lắm bồ ơi. Tui nghe má tui nói tốn đến bốn hay
năm trăm tiền học một tháng lận.
- Chết rồi, chi mà dữ vậy. Ở dưới tui chỉ có hai mươi đồng một đứa thôi
mà.
- Dưới bồ khác, ở Sài Gòn khác. Thôi bồ ráng lên nộp đơn thi với tui đi
nghe. Mình
học một lớp cho vui.
Phiên ngẩn ngơ lo sợ. Ừ nhỉ, rồi lên Phiên sẽ học trường nào ? Học ở đâu,
có tốn tiền lắm không ? Sao Phiên không nghe mẹ nhắc gì đến chuyện đó
cả. Rủi học trường tư như thằng Linh nói thì tiền đâu mà học. Nỗi nhớ nỗi
lo muốn phá vỡ tung đầu Phiên. Phiên rơm rớm nước mắt nghĩ đến ngày
mai. Bác Sáu ngồi theo dõi câu chuyện của hai đứa bé. Bác tuy thạo về
buôn bán nhưng cũng không rành lắm về chuyện học hành. Bác chẳng biết
nói sao cho Phiên đỡ lo. Bác cảm thấy thương hại đứa bé hiền lành, nghèo
khổ. Nhìn Phiên trong bộ đồ bà ba vải cạnh đứa bé liến thoắng, chững chạc,
bác buồn lây với Phiên. Nhưng bác cũng nghèo như dân làng bác. Nhờ có
chút vốn đắp đổi qua ngày, nuôi một lũ con đông, bác đã mệt nhoài. Bác chỉ
giúp được gia đình Phiên ngần ấy. Giúp bằng công khó, bằng cách lặn lội
cực khổ, tìm chỗ cho Phiên trọ học. Còn bây giờ, trước những vấn đề phức
tạp đặt ra, bác ngạc nhiên, bỡ ngỡ vì đã không chú ý đến. Mà ác thay, chính
đó là những điều quan trọng nhất. Bác Sáu vuốt tóc Phiên an ủi. Ý nghĩ bác
lóe ra một chút hy vọng. Bác nói với Phiên :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.