TRÔNG VỀ QUÊ MẸ - Trang 58

sảng luôn, kêu tên cháu hoài. Nó mến cháu lắm.
Phiên nuốt vội miếng chả giò còn nghẹn trong cổ họng. Chén Phiên đầy
thức ăn. Phiên
hỏi:
- Mà Linh đau bệnh gì vậy bác?
- Đầu tiên nó nóng sơ sơ thôi. Sau nó bỗng nôn oẹ nhiều ra cả máu nữa.
Đem vào
nhà thương, nó bớt được vài hôm rồi lại trở bệnh nặng hơn. Bác trai đòi
đem nó về nhà để săn sóc cho tiện và rủi ro nó có bề gì thì cha mẹ con cái
được…được…
Không dằn được, bà khóc nức nở. Bữa cơm bỏ dở nửa chừng. Phiên thấy
mình no ngang. Phiên cũng nghẹn ngào. Linh tính như báo trước điều
không may sắp xảy ra.
- Hôm trước Linh có xin bác cho cháu lại ở với nó. Đối với hai bác điều đó
không
đáng ngại gì mà còn tốt đẹp nữa. Hai bác thì đi xa luôn, còn Linh cứ ở nhà
một mình mãi cũng buồn. Nhân tiện đây bác hỏi thật cháu, là nếu bác mời
cháu ở lại nhà, cháu có chịu không?
Phiên ấp úng:
- Cháu…cháu…
- Cháu đừng lo gì hết. Cơm nước có hai bác, cháu coi hai bác như người
thân vậy.
Có cháu chỉ thêm đôi đũa cái chén chớ bao nhiêu. Trái lại, bác được thêm
một đứa con nữa.
Bà nín lặng chờ phản ứng của Phiên.
- Dạ thưa bác, được ở gần Linh, lại ở trong nhà đầy đủ như thế nầy còn gì
hơn,
nhưng cháu sợ má cháu không bằng lòng.
- Hay để khi nào Linh nó mạnh, bác thưa với má cháu cho. Cháu đừng ngại
gì hết.
- Bác để cháu viết thơ cho má cháu thì hay hơn.
- Thôi được, lúc nào bác cũng sẵn sàng xem cháu như Linh. Cháu là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.