TRÔNG VỀ QUÊ MẸ - Trang 61

thấy Phiên bước vào nhà, chị Quất tru tréo:
- Đó, cháu đó, đồ ăn hại đó. Đi cả đêm không cho ai biết, không nói cho ai
hay thì
quý, còn vợ con ở nhà thì coi như đống giẻ rách. Giỏi thì đập nữa đi, đánh
nữa đi. Trời ơi nè trời, xuống đây mà coi chồng với con!
Anh Quất trợn mắt nhìn Phiên. Cơn giận đổ xuống làm anh như quẩn. Anh
hỏi gằn:
- Mầy đi đâu suốt đêm hả Phiên? Có phải tao nuôi mầy để mầy đi chơi luôn
canh
vậy đâu. Không muốn ở nữa thì đi chỗ khác ở. Tao không muốn có đồ ăn
hại trong nhà…
Phiên run rẩy, nước mắt ràn rụa trên mi. Phiên không kịp nói được câu nào.
Hết chị Quất nói lại đến anh Quất tiếp, từng câu cay chua, ác độc đổ dồn
vào khối óc nhỏ bé của Phiên. Phiên như muốn khụy hẳn.
- Tao không biết chị Tư chỉ dạy mầy ra làm sao chớ mầy không được một
cái nết gì
hết. Về mà chăn trâu kéo cày. Thứ đồ mầy mà cũng bày đặt học hành…
Như những mũi dao xuyên nhọn vào tim. Như những giọt nước sôi đổ dồn
lên mặt. Như ngọn lửa phừng phực trong óc. Mắt ráo hoảnh, Phiên đưa mắt
nhìn anh chị Quất, đôi mắt mở lớn kinh sợ, ngạc nhiên. Người ta có thể nói
với nhau những lời nầy chăng. Người ta có thể cho nhau sự ganh ghét cực
cùng vậy à. Phiên đâu muốn vậy. Phiên nhìn xuống đôi bàn tay của mình.
Phiên quên hết. Quên sách, quên vở. Quên những bài học. Quên niên học
mới. Chỉ còn đôi bàn tay có thể làm việc. Phải làm cái gì để họ khỏi khinh
khi gia đình, khinh khi mình chứ. Phiên nắm chặt hai bàn tay lại, nói thản
nhiên, chắc nịch:
- Thưa hai bác, nếu hai bác thấy cháu ở lại đây bất tiện, cháu xin đi.
Có đôi mắt nào đó nhìn sững ngạc nhiên. Có cơn giận nào vừa hạ xuống.
Nhưng cũng
có đôi mắt hả hê bằng lòng. Phiên không thấy. Không cần thấy. Bởi nước
mắt đã ràn rụa chảy. Bởi can đảm chỉ thu lại được ngần ấy chữ để nói.
Phiên chạy vụt vào nhà. Quần áo,sách vở, không bao nhiêu, một cái rương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.