TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 226

nào cũng có. Ngay từ đầu Tiêu Quý đã kháng cự, sau đó thì thờ ơ, đến giờ
thì chết lặng coi thường, chỉ là chầm chậm không có mục đích đi về phía
trước, mặc Mạnh Nhụy khoát tay cô, nói không ngừng bên tai cô, lải nhải
liên tục.

Đột nhiên Tiêu Quý dừng bước, ánh mắt trống rỗng trong phút chốc

đã có tiêu cự, tầm mắt không còn lờ mờ đã nhìn chằm chằm vào một chỗ
nào đó. Một bóng dáng từ rất xa như là từ trời giáng xuống, tuy rằng không
thấy rõ ràng, nhưng Tiêu Quý có thể tưởng tượng ra, đồng tử đen láy kia
giờ phút này dịu dàng biết bao.

Tiêu Quý tỉnh bơ giãy khỏi tay Mạnh Nhụy, cô ngơ ngác đi về phía

trước, bước chân dần dần nhanh hơn, đôi mắt to óng ánh trong suốt, trong
lòng đột nhiên tràn đầy uất ức.

Mạnh Nhụy sửng sốt, kinh ngạc với động tác đột ngột của Tiêu Quý,

cô ta khó hiểu nhìn theo phía cô đến đằng trước, khi thấy người đang đi về
phía họ cách đó không xa, cô ta khẽ cắn môi dưới, sau đó lộ ra nụ cười ngọt
ngào, nhanh bước chân đuổi theo Tiêu Quý.

Chỉ tiếc cô ta vẫn chậm một bước, không phải của cô ta thì vĩnh viễn

cũng không phải của cô ta.

Tiêu Quý đứng lại trước mặt Mễ Tu, trong hốc mắt đã chứa đầy nước

mắt, từ khi nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc đến giờ, cô luôn luôn nhẫn nại, luôn
luôn kiềm chế bản thân, giờ phút này, gặp được Mễ Tu nhà cô, cô rốt cuộc
không nhịn được nữa, uất ức khôn xiết đều từ nước mắt chảy xuống. Cô cúi
đầu tựa vào vai Mễ Tu, khẽ dụi dụi, yếu ớt gọi một tiếng: “A Tu.”

Mễ Tu hoảng hốt, vỗ nhẹ lưng Tiêu Quý, anh liền đau lòng không thôi.

Ánh mắt lướt qua Mạnh Nhụy đang tiến lên, vẻ mặt anh lãnh đạm, trong
lòng đại khái biết được đã xảy ra chuyện gì. Mễ Tu không hề nhìn nụ cười
ngọt ngào của Mạnh Nhụy, anh ôm Tiêu Quý, vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.