TRỨNG CHIM CÚC CU NÀY THUỘC VỀ AI - Trang 269

“Mời ông ngồi.” Ogura Kuniko chỉ vào chiếc ghế. Hida gật đầu rồi ngồi

xuống.

“Tôi xin lỗi đã gọi ông đến. Nhưng cơ hội như thế này… à không, tôi

nghĩ có lẽ chẳng còn cơ hội thứ hai.” Kamijou Fumiya nói. Giọng nói tuy
nhỏ nhưng rất rành rọt.

“Cậu chắc cảm thấy khó chịu vì đột nhiên lại nhận được bó hoa từ một

người không quen biết?” Hida nói.

“Không phải vậy đâu ạ. Khi tôi vừa nghe nhắc tới cái tên Hida, tôi đã

biết là ông rồi. Nên tôi đã ra lệnh cho cô ấy phải mời bằng được ông đến
đây.” Sau khi nhìn Ogura Kokuni, Kamijou Fumiya lại quay sang Hida.
Cuối cùng ông cũng đã đến.”

“Tôi cũng rất vui vì được gặp cậu.”
Kamijou Fumiya gật đầu rồi nói với Ogura Kokuni. “Cô có thể để chúng

tôi lại với nhau được không?”

“Vâng ạ.” Nói rồi, cô gái rời khỏi phòng.
Hida nhìn kĩ vào tay Kamijou Fumiya. Ông ngại khi phải nhìn thẳng vào

mắt Fumiya nhưng cũng đau đớn khi nhìn vào đôi bàn tay kia. Chúng gầy
như cành cây nhỏ. Hơn thế nữa lại là những cành cây sắp héo úa. Hida có
cảm giác chỉ cần một lực nhỏ thôi chúng cũng có thể gãy rời.

Chỉ cần ông nói với Kazami sự thật thì có thể tính mạng người này sẽ

được cứu sống. Nghĩ như vậy, Hida lại đứng ngồi không yên.

“Tôi đã nghe mẹ tôi kể về các ông. Việc cha tôi tự ý đến gặp con gái ông

và gặp phải tai nạn, hoàn toàn không phải do lỗi của các ông. Vậy mà tôi
còn nghe nói mọi người cũng đã đến bệnh viện để thăm cha tôi. Mẹ tôi thấy
áy náy lắm.” Kamijou Fumiya nói bằng một giọng ấm áp.

Không biết có phải đã mệt rồi không mà đôi mắt của Fumiya cụp xuống

hiền từ như mắt chú chó nhỏ.

“À, không. Vấn đề không phải trách nhiệm thuộc về ai mà là việc chúng

tôi tới thăm người hâm mộ của con gái tôi khi họ gặp tai nạn cũng là lẽ
thường tình.” Hida đáp. Ông cảm thấy mặt mình như căng cứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.