Phan Tuấn không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu: “Tôi hỏi anh chuyện
này, anh nhất định phải thành thật trả lời.”
Hoắc Thập Tam cảnh giác gật đầu: “Phan gia cứ nói, tiểu nhân
nhất định sẽ thành thực trả lời.”
“Hằng Viễn trai ở Lưu Ly Xưởng có phải do Thanh Long bang
các người đánh bom không?”
Phan Tuấn vừa dứt lời, chỉ thấy Hoắc Thập Tam cúi đầu không
nói năng gì, hồi lâu sau mới lí nhí lên tiếng: “Phan gia, chuyện này…
chuyện này sao anh biết?”
Thấy Hoắc Thập Tam thừa nhận việc đánh bom Hằng Viễn trai,
Phan Tuấn rốt cuộc cũng hiểu ra những gì mình nghe được vừa nãy
không phải là ảo giác, nhưng tại sao anh có thể nghe được xa như vậy?
Có điều, bây giờ không phải là lúc nghĩ vấn đề này.
“Đúng là các anh là? Rốt cuộc là ai sai cử?”
“Chuyện này...” Hoắc Thập Tam cúi đầu thở dài một tiếng,
“Matsui.”
Hoắc Thập Tam không nói, Phan Tuấn cũng đoán ra được tám
chín phần, có điều, tại sao Matsui lần lữa không ra tay với mình, mà
lại động thủ với khu trùng sư hệ Kim trước?”
“Các người đã giúp ông ta đánh bom Hằng Viễn trai, tại sao ông
ta còn nhốt anh ở đây?” Phan Tuấn lại hỏi tiếp.
“Phan gia không biết đó thôi, chuyện này lão đại của chúng tôi đã
nói rõ với Matsui rồi, chúng tôi nhân lúc tối trời mò đến đó, lão đại sai
chúng tôi đặt bom xong xuôi, bèn tự mình đi tìm ông chủ Hằng Viễn
trai, bảo chúng tôi đợi tín hiệu, chẳng ngờ hai tiếng đồng hồ trôi qua
mà không thấy lão đại ra ngoài, mấy người Nhật bắt đầu giục giã.
Không biết làm sao, tôi đành lên lầu xem xét, chẳng ngờ lại phát hiện
trên đó có năm cái xác, hai nam ba nữ. Tôi cả kinh, tưởng lão đại gặp
chuyện bất trắc, bèn lật mấy cái xác lên, nhưng chẳng nhận ra người
nào cả. Đúng lúc đấy, đám người Nhật châm ngòi nổ, đáng thương cho
mấy anh em của tôi bị nổ chết trong đó, tôi coi như mạng lớn, kịp