TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 112

nhảy ra cửa sổ, chỉ bị thương nhẹ, nhưng lại bị bọn chúng bắt.” Hoắc
Thập Tam xoa xoa cánh tay.

“Lão đại của anh mất tích?” Phan Tuấn chau mày lại.
“Vâng, mấy người Nhật từ đó vẫn luôn tìm kiếm lão đại, nhưng

tôi làm sao biết anh ấy ở đâu chứ!” Hoắc Thập Tam bất lực nói, “Tôi
bây giờ cũng mong tìm được lão đại lắm đây.”

“Được rồi, anh còn nhớ hình dạnh mấy cái xác đó không? Chiều

cao của hai cái xác đàn ông đó thế nào? Phan Tuấn đột nhiên nhớ ra,
Kim Thuận từng nói truyền nhân của hệ Kim toàn bộ đều là người lùn.

“Chiều cao?” Hoắc Thập Ta, lấy làm khó hiểu, đột nhiên sực nhớ

ra nói: “Phải rồi, tôi đúng là óc lợn mà, nghe nói ông chủ Hằng Viễn
trai là người lùn, nhưng mấy cái xác ấy toàn là người bình thường hết.
Xem ra trước khi chúng tôi đến, họ đã có chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Phan Tuấn gật đầu.
“Thì ra sư điệt ở đây à?” Không biết từ lúc nào Matsui Naomoto

đã đứng sau lưng Phan Tuấn, mỉm cười nhìn anh, Phan Tuấn đứng
dậy, bình tĩnh nói: “Ông sai bọn họ đánh bom Hằng Viễn trai phải
không?”

“Ha ha!” Matsui Naomoto cúi đầu cười gằn, đẩy tên võ sĩ ngồi

gục trên ghế lăn ra đất, sau đó ung dung ngồi xuống cái ghế đó: “Lão
già họ Kim ấy thực sự quá cố chấp.”

“Hà...” Nét mặt Matsui Naomoto lộ vẻ tiếc nuối, “Chỉ đáng tiếc,

chỉ đáng tiếc trận hỏa hoạn ấy không thiêu chết được lão.”

“Ông...” Người này nói chuyện giết chóc mà nhẹ nhàng như

không, thực sự khiến Phan Tuấn phẫn nộ.

“Sư điệt, cháu việc gì phải nổi giận chứ? Ta nghe nói khu trùng

sư hệ Mộc xưa nay vẫn coi trọng đạo vô vi, cần gì để tâm đến chuyện
sinh tử của mấy người đó?” Giọng điệu Matsui Naomoto nhẹ nhàng
đến độ lãnh khốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.